Vô Tiên

Chương 1225: Tương tiên gì vội vàng (2)




Trong lúc mọi người đang kinh ngạc Lâm Nhất không nhanh không chậm run ống tay áo lên, chắp tay cười nói:

- A Hổ đại ca thật là thần lực vậy.

A Hổ chuyển động tròng mắt nhìn tiểu bổng tử vốn là không thèm để ý bấy giờ mới cảm giác có chút nặng nề, huy động tuy nói lực đạo tiện tay thấp bé một chút bấy giờ mới đánh giá cao Lâm Nhất thấy ánh mắt đối phương trong suốt lời nói khâm phục không giả khiến trong đầu người cảm thấy thư thái

Mọi người vây xem không rõ ràng cho lắm nhưng cũng không vì vậy mà cười nhạo A Hổ thảm hại, dường như sớm đã thành thói quen đối với tình hình này, chẳng qua là những tộc nhân Thiên Ma tộc này khi nhìn Lâm Nhất, trong ánh mắt đã bớt đi khinh thị mà nhiều hơn mấy phần thiện ý

A Hổ đã khôi phục thái độ bình thường cười ha ha một tiếng nói ra:

- A Liệt ánh mắt không kém. Lâm huynh đệ thật có một thanh tử khí lực.

Cương Ba và Cường Trát bên cạnh giành lấy Thiết Bổng trong tay hắn, khoa chân múa tay gật đầu phụ họa sau đó không còn vênh váo hung hăng nữa, đều xưng huynh gọi đệ cùng Lâm Nhất.

Nhóm hán tử thẳng thắn sảng khoái này cùng mang theo nụ cười ấm áp xưng hô Phương đại ca này Phương đại ca kia, đối xử lẫn nhau rất là hòa hợp.

Thủy chung tránh né một bên nhìn náo nhiệt, sắc mặt Lỗ Nha ngược lại âm trầm lên. Tên tiểu tử đáng ghét kia nhất định là Luyện Thể thuật trong người. Nếu không thì vì sao lại có khí lực lớn như vậy? Vốn cho là hắn pháp lực bị cấm là có cơ hội chấm dứt nhưng tình hình trước mắt có biến bất lợi cho mình a.

Nhìn Lâm Nhất và đám người này vui vẻ cùng nhau, Lỗ Nha không kìm nổi lo lắng. Một hai vị hán tử thô mãng cũng không khó đối phó, nhưng nếu bị đối phương năm ba người khốn trụ, kết quả thật thê thảm. Ngoài ra mấy trưởng lão mới thật sự là những nhân vật khiến cho hắn nhức đầu.

Thời vận không đủ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, một Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ giờ này đi theo tiểu tử kia bị quấn vào đây, còn phải nén giận thật là uất ức a! Lỗ Nha không kìm nổi thấp giọng thở dài, âm thầm cân nhắc.

- Vị kia cũng là tộc nhân của Lâm huynh đệ sao? Cũng có khí lực tốt như ngươi vậy?

A Hổ và nhóm hán tử trẻ đều có bản tính giống như nhau, đều xem ngươi là huynh đệ vậy ngươi chính là huynh đệ cả cuộc đời này, mấy người vây quanh Lâm Nhất nói chuyện liền lưu ý đến một người ngoại tộc khác.

Cách đó không xa Lỗ Nha hai tay sao ở cùng một chỗ, bộ dạng cúi đầu phục tùng, hắn nghe động tĩnh bên này không khỏi rụt cái đầu lại, bước sang một bên vài bước chỉ muốn cách xa chỗ thị phi.

Lâm Nhất nhìn thoáng qua kẻ thù kia cười nói với A Hổ:

- Ta không biết người đó nhưng mà hắn luôn khi dễ ta...

A Hổ trừng mắt quát:

- Ai dám khi dễ Lâm huynh đệ ta? Bộ dạng của hắn còn yếu đuối hơn nữa đợi ta đến xả giận cho ngươi.

Hắn còn chưa dứt lời, Cương Ba và Cường Trát một bận đã lắc đao nhọn vung vẫy trong tay, khí thế hung hăng sải bước đi qua.

E sợ cho không tránh kịp tai họa, Lỗ Nha nổi giận ngẩng đầu hướng sang phía Lâm Nhất nói:

- Tiểu tử chớ để ỷ thế hiếp người, ta và ngươi đều đến từ một chỗ, cần gì vội vàng...

Khi nói chuyện, A Hổ dẫn Cương Ba và Cường Trát đảo mắt liền đến trước mặt hắn

Thấy Lỗ Nha thở dồn dập, Lâm Nhất nhe răng nhoẻn miệng cười nói:

- Lâm Nhất ta cũng có ỷ thế hiếp người, ha ha cảm giác này ngược lại cũng không kém...

- Lâm huynh đệ không nên dài dòng cùng hắn, A Hổ ta xem hắn có mấy khí lực...

A Hổ sải bước đi tới gần Lỗ Nha, đưa ra bàn tay to liền chụp tới

Lỗ Nha cấp cho mấy cân khí lực? Cái này cũng quá coi thường người rồi, tuy nói không có nghịch thiên như tiểu tử kia, nhưng dù gì cũng không thể quá mức suy nhược. Hãy nhìn A Hổ ấy kìa, cái tay như quạt bồ vậy, còn có cái búa to bằng cái thớt nữa, lòng và sắc mặt hắn đột nhiên cảm thấy đăng đắng.

Lúc này nơi này so đấu khí lực cùng mấy hán tử này chỉ có thể tự chuốc lấy đau khổ thôi ta né...

Lỗ Nha nắm chặt ống tay áo, cất phi kiếm trong tay áo, dưới tình thế cấp bách vẫn không dám xuất thủ tế lên Ngự Phong thuật liền lắc mạnh trốn về sau.

Bắt một trận không A Hổ nổi giận rồi quát to:

- Người này sống vô dụng rồi, một nhóm người tuổi tác thật không có can đảm ta xem ngươi chạy chỗ nào.

Hắn co đôi chân dài truy đuổi, một bước là xa hai ba trượng, không thua gì đối phương dùng Ngự Phong thuật. Mà Cương Ba và Cường Trát thì cũng bắt đầu hưng trí bao bọc qua từ hai bên. Trong nháy mắt, bốn người truy đuổi lẫn nhau, còn có tộc nhân của Thiên Ma tộc đi theo xem náo nhiệt ồn ào, không đợi Lỗ Nha tới gần liền nâng đao nhọn, búa sắc lên, côn bổng đánh trống reo hò cả lên.

Tránh trái tránh phải, Lỗ Nha thật khổ không thể tả, muốn trốn xa hoặc tế ra phi kiếm ngăn cản một chút lại e sợ chọc ra cái tổ ong rồi không có cách nào thu thập. Muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, lại thấy Lâm Nhất với cái vẻ đắc ý đáng hận kia, quả thực khiến cho hắn không kéo xuống được cái mặt già này. Muốn tức giận mắng người này có hành vi vô lễ nhưng mấy người A Hổ đều mang theo cười hài hước ác ý, rõ ràng là xem trận truy đuổi này là một trò đùa, khiến cho người ta khó có thể tin được.

Cứ như thế Lỗ Nha tháo chạy thảm hại, ba người truy đuổi hưng trí bộc phát các tộc nhân Thiên Ma tộc đều cười ha ha ai nấy đều vui mừng nhìn thấy bộ dạng Lâm Nhất chống Thiết Bổng tử thần tình độc nhất vô nhị cùng mọi người cười rất thư thái

Cốc khẩu Thiên Ma cốc có một cuộc náo nhiệt thật tưng bừng.

Một Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ bị chọc ghẹo như thế, Lỗ Nha tìm ý nghĩ tự tử rơi vào đường cùng hắn đang nghĩ ngợi, muốn mấy trưởng lão chủ trì công đạo hay không, ba tên hán tử đùa nghịch hưng khởi bỗng nhiên ngừng lại...