Vô Tiên

Chương 1219: Hận ngươi chết đi được (2)




Lâm Nhất chui vào trong động khẩu liền bay nhanh tới trước, lao thẳng tới địa huyệt lúc tới. Giây lát nữa thôi là hắn đến chỗ cửa đá kia, nhưng hắn chợt ngưng lại, sát khí khiến người sợ hãi liền theo sát sau lưng, theo đó là tiếng cười lạnh vang lên...

- Tiểu tử, còn không thúc thủ chịu trói...

Giữa lúc nguy cấp, thân hình Lâm Nhất lóe lên một cái liền xông vào cửa đá. Theo đó Lỗ Nha sát ở phía sau, đâm thẳng đầu vào.

Trong phút chốc nơi này bắt đầu dị biến, 'Ầm ầm' một tiếng, ma khí tán đi, cửa đá biến mất, chỗ cũ chỉ còn lại một mặt vách đá. Nhiều lần địa huyệt lắc lư, sau đó là sụp xuống, tiếp theo là nước biển tràn vào...

. . .

Sau nửa canh giờ, trên không trung Vị Ương hải toát ra hình bóng của Hoa Trần Tử. Nàng ta men theo mặt biển tới tới lui lui tìm mấy lần, chỉ thấy tiểu đảo lúc đầu sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn sót lại mấy bãi đá ngầm được nước biển che lấp.

Sao lại như thế này a?! Hoa Trần Tử ngơ ngác treo giữa không trung, lòng đầy ngạc nhiên. Không cam lòng, nàng ta tiếp tục khởi động thần thức dò xét, nhưng nửa ngày sau, cửa động lúc đầu, địa huyệt và cửa đá dĩ nhiên cũng không tìm được dấu vết.

Cho đến khi sắc trời đã muộn, thần tình như đưa đám lúc này Hoa Trần Tử mới không thể không bỏ đi ý nghĩ kiếm tìm động phủ.

- Hừ! Thật sự ma trủng xâm nhập, mới có thể dẫn động cấm chế phá huỷ tiểu đảo. Lâm Nhất, nhất định là ngươi làm chuyện tốt... Ta... Ta thật sự hận ngươi chết đi được.

Mấy chục năm tâm huyết hủy hoại chỉ trong chốc lát, nguyên nhân đều do tên tiểu tử hư hỏng kia. Hoa Trần Tử quay ra mặt biển tịch liêu hô một tiếng như điên, để tuyên tiết nội tâm không cam lòng và phẫn hận. Thế nhưng tiếng gào giòn tan và thần tình còn mang tính trẻ con của nàng ta không mang ý dữ tợn đáng sợ, thật sự chỉ phảng phất theo kiểu hài tử nũng nịu, vì tìm không được đường về nhà, cho nên mới mách với trời đất...

- Trong Ma trủng, ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn, đáng đời ngươi...

Âm thầm nguyền rủa một hồi, Hoa Trần Tử cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, bấy giờ mới như một con Dạ Oanh vậy, đột nhiên bay về phía chân trời...

. . .

Đối với chuyện tiểu đảo biến mất và tình hình trên mặt biển vẫn không hay không biết gì cả, Lâm Nhất bỏ mạng mà chạy, chỉ muốn thoát khỏi sát khí không đuổi được ở sau lưng. Thế nhưng nháy mắt hắn chui vào cửa đá kia, thiên địa dường như thay đổi bộ dáng, nơi này vẫn là vị trí của động phủ, đây là...

Trong động phủ tối đen một mảnh, Lâm Nhất vừa xông vào một chốc, quang mang đại tác. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, trong tiếng gió mơ hồ gào thét, một thiên địa xa lạ đập vào mặt.

Động phủ ấy chính là một Truyện Tống trận. Đi phương nào?

Phía trước là một sơn cương, có núi xanh nước biếc, còn có không trung chói lọi...

Không kịp thấy rõ tình hình trước mắt, thân hình Lâm Nhất nhảy lên trên, muốn thi triển phong độn. Nhưng khi hắn chỉ cách mặt đất ba xích liền lảo đảo rơi xuống đất. Đồng thời linh lực trong cơ thể dần dần ngưng trệ, thần thức cũng chậm rãi trở nên chậm lụt.

Phát hiện tu vi tự thân sắp bị phong, Lâm Nhất sợ tới mức sắc mặt đại biến.

Mới vừa rồi, một đạo cùng Lỗ Nha tiến vào cửa đá. Nếu như lúc này không có tu vi, gặp hắn chẳng phải là một con đường chết?!

Trong lúc cấp bách, trên tay Lâm Nhất ngoại trừ một mực xách theo Kim Long kiếm ra, đột nhiên lại có thêm một cây Huyền Kim Thiết Bổng. Không đợi hắn có động tác, Càn Khôn Giới đã liên quan cùng thần thức đứt đoạn.

Lúc này, sau lưng Lâm Nhất truyền đến động tĩnh. Hắn xoay người nhìn lại, giữa không trung một người rơi xuống, chính là Lỗ Nha đuổi sát không buông, còn giơ tay tế ra phi kiếm.

Trong lòng sững sốt, Lâm Nhất nhảy lên liền chạy ào tới phía trước. Chưa được hai mươi ba mươi trượng, hắn chợt dừng chân xoay người nhìn lại, phi kiếm của đối phương bay ra xa hơn mười trượng liền rơi xuống, hãy còn nhún nhảy không ngớt trên mặt đất như cá nằm trên thớt vậy.

Thấy thế, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, trong cơ thể hắn cũng không khác thường, tu vi và thần thức vẫn còn đó, nhưng khó có thể thi triển tu vi. Hắn không biết đây là nơi nào mà có vẻ cổ quái, thật sự cấm chế có vài phần giống với dĩ vãng đã gặp qua. Nhìn tình hình của Lỗ Nha, xem ra cũng giống như thế.

Lâm Nhất cất kim kiếm vào trong ngực, xách Thiết Bổng ở trong tay. Hắn chỉ thoáng thu dọn một chút, liền thấy Lỗ Nha đi về phía trước vài bước, muốn nhặt phi kiếm dưới đất lên, đảo mắt lại bay lên rồi.

Lão nhi này không ngờ tu vi lại mạnh như thế? Không phân biệt đối phương sâu cạn, không kiêng kỵ, Lâm Nhất xách theo Thiết Bổng vội vàng chạy ào tới trước, chưa được hai bước, đã lâu không dùng 'Long Hành cửu biến' sử dụng một cách tự nhiên, trong nháy mắt liền vượt qua ngọn núi ngay trước mặt. Thế nhưng lập tức thân hình hắn bỗng dừng lại, ngạc nhiên trước mắt...

. . .

Tiểu tử kia lại tháo chạy không. Trước tình huống khẩn thiết, Lỗ Nha muốn sử dụng phi kiếm nhưng tâm tình vẫn như cũ. Phi kiếm không bay bao xa liền rơi xuống. Hắn nghẫm nghĩ hồi lâu, lúc này đã hiểu ngọn nguồn trong đó.

Chỉ có điều đây là nơi nào?

Quan sát bốn phía xa lạ này, Lỗ Nha kinh ngạc không dứt. Thực không nghĩ hắn vốn là Nguyên Anh hậu kỳ tu vi, trước mắt chỉ có thể sử dụng được thủ đoạn một hai tầng Luyện Khí, cấm chế nơi này cũng kỳ hoặc. Còn tiểu tử kia lúc này sợ là ngay cả người phàm cũng không sánh nổi, hừ!

Nhìn ngọn núi ở phía trước, thần sắc Lỗ Nha âm lãnh. Hắn thi triển ngự phong thuật, vội vàng đuổi theo...

. . .

Đi qua sơn cương là một mảnh sườn núi trải rộng, nơi nơi mọc đầy cỏ dại không biết tên. Lâm Nhất liền đứng chỗ này đi phía trước nhìn xung quanh với thái độ đầy thận trọng.

Trước một sơn động ở phía cuối sườn núi, một người một hổ đang giằng co...