Vô Tiên

Chương 1215: Hoa Trần Tử (2)




- Ta nói ra lai lịch tự thân, liệu ngươi có tin hay không?

- Nói hay không tùy ngươi, tin hay không tùy ta.

Lâm Nhất trả lời theo một câu.

Hoa Trần ngồi đàng hoàng trên tảng đá lớn, mặc kệ gió biển thổi vào tóc mai bay loạn. Nàng ta khẽ ngước chiếc cằm xinh xắn, hờ hững liếc mắt nhìn Lâm Nhất đang trong trận pháp một cái. Thấy thái độ của hắn vẫn thản nhiên, nữ tử này cười giả dối. Ánh mắt thuận theo lại rơi vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay phải của mình.

Nàng ta nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc, trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Trần lóe lên một chút ảm đạm. Sau một lát nàng ta không khỏi khẽ phát ra một tiếng than thở, nhìn mặt biển xanh biếc rồi nhìn trời xanh bao la.

Chốc lát, Hoa Trần nói ra:

- Ngươi đã trốn không thoát trận pháp, ta chính là nói thì thế nào.

Thấy Lâm Nhất không lên tiếng, nàng ta đặt cổ tay ngọc vào trong tay áo màu hồng phấn, bấy giờ mới nói tiếp:

- Ta đến từ Thiên Đạo môn Lương Châu.

Lâm Nhất khẽ khép hai mắt, nhưng thần thức lại lưu ý hết thảy bốn phía. Nghe tiếng, thần sắc hắn vừa động. Thiên Đạo môn chính là đại tiên môn có cao thủ Hóa thần hậu kỳ trấn giữ. Lai lịch của nử tử này không nhỏ. Sau đó hắn hỏi:

- Ma tu? Vị Tùng Vân Tán Nhân kia chính là sư phụ của ngươi?

Hoa Trần chưa trả lời, đầu tiên là cười hi hi, nhưng tiếng cười mang thêm mấy phần ý vị ngầm phúng. Nàng ta lên tiếng:

- Ma tu tức thiên đạo, thiên đạo tức ma tu a. Có gì không thể chứ. Ngươi nói chính là tổ sư sư môn ta, người đứng đầu Lương Châu, một trong những cửu đại trưởng lão của Cửu Châu Minh. Còn ta không có sư phụ.

Những lời sau cùng vừa nhắc tới sư phụ, ngữ khí của Hoa Trần mang thêm mấy phần hàn ý. Chỉ có điều, ma tu tức thuyết pháp thiên đạo thật khiến cho Lâm Nhất có chút kinh ngạc.

- Sau lưng cửa đá kia chính là động phủ của Tùng Vân Tán Nhân sao? Bí mật mà ngươi nói trước đó là có ý gì? Chẳng lẽ hết thảy mọi việc chỉ là một cái cớ của ngươi?

Đã nhận ra Hoa Trần khác thường, Lâm Nhất cũng vô tâm tính toán, hỏi một câu xong lại tiếp tục nói:

- Phá trừ ma cấm cần phải mười đầu nhân mạng hiến tế, pháp này thật là ác độc. Thiên Đạo môn hành sự xấu xa khiến người ta khinh thường.

Hoa Trần giả vờ kinh hô một tiếng, mà Lâm Nhất trong trận pháp vẫn thờ ơ. Ả ta chớp động đôi mắt đẹp, lại khẽ cười nói:

- Ngươi không lớn tuổi lắm nhưng mật lại không nhỏ, dám chỉ trích Cửu Châu Thiên Đạo môn nổi danh. Nếu để cho những đồng môn kia của ta biết được, sợ là ngươi không còn mệnh nha.

Lúc này mặt trời đã lặn, đất trời dần dần ráng ngũ sắc. Hoa Trần trông về phía tây xa xa, trong đôi mắt sặc sỡ sắc màu. Trên gương mặt của nàng ta bảo bọc bởi một tầng hà quang, càng thêm có vẻ xinh đẹp động lòng người.

Hoa Trần nhìn về phương xa yên lặng xuất thần, giây lát sau đó lại quay lại Lâm Nhất trong trận pháp, có chút bất đắc dĩ nói ra:

- Lúc trước nói đều không phải là nói dối, tổ sư này không phải là tổ sư nha. Động phủ này đã tồn tại mấy ngàn năm, tục truyền.

Hơi tỏ vẻ trù trừ trong giây lát, Hoa Trần lại quay sang Lâm Nhất khẽ nói:

- Ngươi hỏi, ta đã đáp, đủ thấy thành ý liên thủ lẫn nhau nha.

Thấy đối phương vẫn không hề động đậy, nàng ta lơ đễnh lại lên tiếng:

- Trong cảnh nội Cửu Châu ta, mọi người sớm đã biết Hậu Thổ tiên cảnh, nhưng còn có một chỗ Câu Trần tiên cảnh thì không ai biết đến.

Lời nói đến đây, Hoa Trần có ý làm bộ làm tịch. Nhưng lại thấy người đó vẫn còn điềm tĩnh không nao núng, nàng ta không khỏi nhíu mày, hừ yêu một tiếng, nói:

- Tục truyền, trong tiên cảnh tại Hậu thiên, vị tổ sư này đã từng thu được tung tích của Câu Trần tiên cảnh, cũng ghi lại tình hình nơi này trên ngọc giản.

Lâm Nhất tuy là bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại kinh ngạc không dứt. Lúc trước có được không ít thứ thu được từ trong túi càn khôn của Huyền Thiên thượng nhân lưu lại, trong đó có dư đồ của Câu Trần tiên cảnh này. Hoa Trần làm người không đủ để tin, nhưng lời của nàng ta có lẽ là thật giả lẫn lộn.

- Sau đó để thuận tiện tổ sư bế quan ở nơi này, cho đến khi bỏ mình đạo tiêu. Từ đó Câu Trần tiên cảnh thành mê.

Hoa Trần nói chuyện, không kìm được lần nữa lại ngẩng đầu nhìn về phía tây...

Ánh tà dương đỏ quạch như máu, trên mặt biển phản chiếu một màu lửa đỏ, trước thời khắc chìm vào đêm tối, nó rực rỡ nở rộ một lần cuối cùng.

- Tu sĩ Cửu Châu từ trước đến nay chưa có ai phi thăng thành tiên. Tu vi hóa thần đã là nhân vật tối cao vô thượng. Thế nhưng tu tới Hóa thần thì sao chứ? Tựa như ngày hôm đó không tránh được rơi xuống mộ. Nếu biết được kết quả cuối cùng, ta không cam lòng, ta không nguyện.

Hoa Trần nhẹ giọng tự nói, xa xa lửa đỏ chậm rãi chìm dần, lại dần dần dâng lên trong đôi mắt của nàng.

Trên tảng đá lớn bên bờ biển, nữ tử này đang say mê quan sát một chớp tiễn ảnh trong bóng hà quang, nhìn giống như một tượng ngọc điêu khắc, trầm tĩnh ưu mỹ.

Trong trận pháp, Lâm Nhất không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.

Nữ tử quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp sáng ngời, thần tình uyển chuyển. Ánh mắt đưa tình nhìn Lâm Nhất, nàng ta ôn nhu nói:

- Sau khi ta tiến vào động phủ, chỉ tìm đồ giản có ghi Câu Trần tiên cảnh. Thiên tài địa bảo, đan dược bí kíp cho ngươi tất cả, như thế nào?

Trong hoàng hôn, Hoa Trần càng lộ vẻ thanh tú rung động lòng người. Lời nói của ả vô cùng uyển chuyển, tình thâm ý thiết, dường như ta đây một nữ tử mảnh mai, ta cần ta cứ lấy, chỉ vì cùng nhau thiên nhai, khiến người không đành lòng, cũng không thể cự tuyệt.