Vô Tiên

Chương 1208: Ám tiển khó phòng (1)




Kim Long kiếm giây lát chui vào lòng đất, Lâm Nhất đáp:

- Ta muốn thấy nhìn mặt dưới có đồ vật gì đó...

- Còn có thể có đồ vật gì chứ, nơi có ma khí tất có lệ thạch...

Lão Long nói.

Lâm Nhất tò mò, hỏi:

- Lệ thạch như thế nào?

- Lệ thạch giống như là linh thạch, chỉ ẩn chứa ma khí thôi. Có người gọi kỳ xưng là ma thạch...

Lão Long không thích nói những chuyện này, tự giác dài dòng, không nhịn được lại nói:

- Ngươi cần phải vật này có ích lợi gì? Cũng không phải ma tinh, còn có thể đáng giá hai tiền...

- Ma tinh lại là...

Lâm Nhất mới lên tiếng, Lão Long liền nói chặn lại:

- Ma tinh và Tiên tinh tương đương nhau, không cần hỏi nhiều? Ngươi ở đây trì hoãn, thật sự không sợ mấy người kia sinh ra biến cố tới... ?

- Sinh tử của mấy người kia có liên quan gì tới ta chứ?

Lâm Nhất lơ đễnh nói, đưa tay ngoắc một cái. Ầm một tiếng, Kim Long kiếm bọc một vật, phá đất chui lên.

- Mấy người kia dĩ nhiên không phải là người tốt, chẳng qua là nữ tử họ Nguyễn giao thiện cùng ngươi, chết không khỏi không đáng giá...

Thật ra Lão Long cũng còn tâm chính nghĩa, hắn lên tiếng chính vì Nguyễn Thanh Ngọc. Hoặc có thể không muốn thấy Lâm Nhất vô tình vô nghĩa.

Thu hồi Kim Long kiếm, bàn tay trống không Lâm Nhất xuất hiện một khối hắc thạch lớn chừng bàn tay, hắc khí lượn lờ phía trên, bội hiển dữ tợn. Lão Long phân nói ra:

- Đúng vậy, vật này chính là lệ thạch hảo hạng, giữa phàm tục tìm được một khối lớn như vậy thật không dễ, rất có ích đối với ma tu.

Lâm Nhất đã xoay người đi về, thuận tay dùng cấm chế phong tồn lệ thạch, thu được Càn Khôn Giới bên trong, lại lấy ra ngọc phù liên lạc trước khi tới đây. Hắn nhìn xuống, hỏi:

- Lão Long, ngươi nói Nguyễn cô nương khó chạy thoát nạn này? Nhưng lúc này cũng không có người bày ra cảnh a.

- Lâm tiểu tử, ở đâu ra mà ngươi nói nhảm nhiều như vậy, cố ý chọc ghẹo Lão Long có phải hay không?

Lão Long trở nên bất mãn.

Lâm Nhất lộ ra nụ cười nơi khóe miệng, nói:

- Ta chỉ sợ là đánh không lại người ta...

- Hừ! Chỉ bằng lực song đan trước mắt của ngươi cũng đủ để buông tay chiến một trận cùng Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ. Vả lại đánh không lại người ta, chớ có nhận Lão Long ta, ta gánh không nổi người này...

Ngôn ngữ của Lão Long biểu lộ khá khí thế.

Tinh quang trong con ngươi của Lâm Nhất lóe lên một cái, thân hình đột nhiên tăng nhanh, chưa tới khoảnh khắc liền đi tới mấy cái động khẩu ban đầu. Hắn vẫn chưa lần lượt xâm nhập dò xét, mà đi tới động khẩu của Chúc Tạo và Nguyễn Tra, dừng lại một chút, không kìm nổi lại một lần nữa hấp động mũi. Hắn đưa tay cầm một thanh phi kiếm duỗi ra phía trước, được kiếm quang thuận thế kéo lên, tung bay nhập vào.

. .

Nguyễn Tra đi trước tiến vào một sơn động, ai ngờ không được một lát công phu thì Chúc Tạo lại đuổi theo, viện cớ nói không phát hiện hắn tiến vào sơn động. Nguyễn Tra hơi bất ngờ nhưng vẫn kết bạn đi cùng, đi càng lúc càng xa, dần dần đi sâu vào bên trong. Sau nửa canh giờ chỉ cảm thấy mùi máu tanh rất nặng, trước mặt hai người xuất hiện một địa huyệt.

Có lẽ do cẩn thận nên Nguyễn Tra từ từ kéo Chúc Tạo ra hơn mười trượng. Hắn sử dụng phi kiếm che chắn ở hai bên, đoạn hậu cho người đi phía trước. Khi đến tận cùng của sơn động nơi xuất hiện địa huyệt, hai người đều dừng bước.

Địa huyệt lớn khoảng năm, sáu trượng, trên vách đá bốn phía có khảm huỳnh thạch, có thể thấy được tình cảnh. Cửa động bằng đá cao hơn một trượng, phía trên hiện đầy cấm chế, có hắc khí quấn quanh hết sức quỷ dị. Chúc Tạo đứng cách xa cửa đá kia ba trượng, quay đầu lại hỏi đồng bạn. Mà Nguyễn Tra thì đứng yên tại chỗ cửa động, trù trừ không tiến thêm, rất kinh ngạc với mọi thứ chung quanh.

Huyết! Trong lúc đó cửa động, thậm chí cả địa huyệt khắp nơi đều là màu đen loang lổ, tản ra mùi máu tanh nồng đậm xộc thẳng ào tới ót, khiến cho Nguyễn Tra hồi hộp bất an. Đây là máu người a! Tới gần nơi cửa đá kia có vài vết máu ngầm màu đỏ, vết máu có thời gian cũng không quá lâu. Điều này chứng tỏ trước đó đã từng có người đến?

- Ha ha! Sau lưng cửa đá này ắt là vị trí của động phủ, chuyến này không uổng a.

Chúc Tạo mặt mũi vui mừng, cười khan vài tiếng sau đó xoay người kinh ngạc hỏi:

- Nguyễn đạo hữu, cớ sao dừng lại không tiến thêm?

Nghe tiếng hỏi, Nguyễn Tra ngẩng đầu nhìn vào cửa đá với thần sắc khẩn thiết và cẩn thận lần lượt thay đổi. Nhưng chỉ chốc lát sau hắn vẫn đứng bất động, cũng quay đầu lưu ý hạ nữa thân sau, không phải không có nghi ngờ nói ra: