Vô Tiên

Chương 1196: Tai ương khó hiểu (1)




Bách Thảo Tử thật sự nổi giận rồi, đây là muốn liều mạng a.

Thấy thế, Thiên Chấn Tử nhất lẫm trong lòng, vẫn không khỏi thầm khen một tiếng, sau đó vội vàng lui về phía sau. Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nếu khởi mệnh rất khó mà lường được. Đó là đại cảnh tượng trời long đất lở a. Không cẩn thận một chút sẽ họa lây tự thân. Đến khi đó có mười Thiên Chấn Tử cũng không đủ nhìn a.

Cũng thế, Lỗ Nha cũng cảm thấy rất là bất ngờ. Hắn không ngờ Bách Thảo Tử lại cố chấp như thế, thoáng đe dọa liền muốn liều mạng, thật đúng là ngoài dự đoán. Lập tức hắn thầm hô tính sai rồi, đối phương là Hóa thần vô vọng mới không muốn sống như thế nữa.

Nguyên Anh hậu kỳ cách Hóa thần chỉ có một bước ngắn, chỉ một chút sai lầm sẽ thất bại trong gang tấc. Nếu không phải nhận lấy sư mệnh muốn tìm tên Lâm Nhất kia, lúc này sợ là Lỗ Nha đang liều mạng tu luyện. Liều mạng kia là muốn sống được lâu hơn chứ không phải là liều mạng như thế này a.

Đối mặt trước một Bách Thảo Tử không tiếc mạng như vậy, sau giây lát kinh ngạc Lỗ Nha cảm thấy thật khó giải quyết. Hắn nhíu chân mày lại, lên tiếng:

- Nếu đã như vậy, cũng được. Chúng ta động thủ.

Hắn quay sang phía xa xa phân phó:

- Tề Cao, Tân Giang, cùng ta men theo sơn cốc tìm tòi một lần. Nếu tiểu tử kia không có ở chỗ này sẽ tính toán khác.

- Thanh U cốc ta há để cho bọn ngươi càn rỡ?

Lỗ Nha tự cho là nhượng bộ một bước, nhưng Bách Thảo lão nhân vẫn như cũ giận không kềm được. Lão quát to một tiếng, nâng ống tay áo lên, một đạo kiếm quang mang theo khí thế kinh người chạy thẳng tới Lỗ Nha. Cùng lúc đó lão xoay người đánh tới hai người còn lại ở phía xa xa.

Chẳng lẽ tiểu tử kia ở ngay chỗ này? Thấy tình hình Bách Thảo Tử như thế, Lỗ Nha lập tức nghĩ tới điều gì. Hắn tế ra pháp bảo nghênh đón lấy. Oành một tiếng, phi kiếm ngăn trở đột kích, không khỏi cả giận nói:

- Chớ cho rằng ta sợ ngươi.

Tề Cao, Tân Giang đang muốn lập úp sơn cốc lên, đã thấy Bách Thảo Tử xuất thủ ngăn cản, cả hai cùng không dám khinh thường. Hai người vội vàng vòng trở lại liên thủ ngăn địch cùng Lỗ Nha.

Mắt thấy không thể tránh khỏi một cuộc chém giết kinh thiên động địa, bốn người sắp động thủ lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại. Trong nháy mắt, có bóng người từ phía cuối sơn cốc chạy vội tới, sau đó là một tiếng quát lạnh:

- Lâm Nhất ở đây.

Sát khí tràn ngập trước Thanh Hà Sơn.

Ba người Lỗ Nha đã vây Bách Thảo lão nhân ở trong, từng người tế ra pháp bảo. Trong tích tắc sắp chém giết nhau, mấy người đồng thời phát hiện ra Lâm Nhất.

- Thật sự chính là tiểu tử này.

Thiên Chấn Tử tránh né ở xa xa, kinh ngạc không dứt. Tiểu tử này đúng thật là bản lãnh, không chỉ đưa tới mấy vị kẻ thù khó có thể tưởng tượng, còn có thể khiến cho một vị cao nhân như Bách Thảo Tử xả thân bảo vệ như vậy.

Lỗ Nha và hai vị sư đệ ra ám hiệu, ba người lập tức dứt bỏ Bách Thảo lão nhân rồi, trong nháy mắt chạy vây tới Lâm Nhất.

Thấy Lâm Nhất vẫn hiện thân đồng thời chạy tới, Bách Thảo Tử không khỏi thầm thở dài một tiếng. Mà ba người đối phương đã tách rời bản thân mình ra, lão lắc đầu nói:

- Ngươi đến làm gì?

Bế quan trong động phủ, Lâm Nhất đã nhận ra hết thảy phát sinh ở chỗ này. Bản thân mình là một tu sĩ đến từ nước khác, không có liên hệ gì đến Cửu Châu, vì sao lại có người đặc biệt tới tìm? Mặc dù đối phương là thiện giả bất lai, cũng không thể liên lụy Thanh U cốc và Bách Thảo lão nhân vô tội. Vì vậy hắn không thể coi như không thấy, cũng không thể xoay người rời đi.

Đột hãm trùng vây, Lâm Nhất vẫn chưa kinh hoảng mà đột nhiên ngừng thân hình lại, liếc nhìn bốn phía, trong con ngươi xích mang mơ hồ nhoáng lên một cái, vừa nhìn về phía Thiên Chấn Tử. Thấy đối phương cười khổ sở, hắn nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý với Thiên Chấn Tử, bấy giờ mới chuyển hướng chắp tay nói cùng Bách Thảo lão nhân:

- Đã có người chỉ mặt gọi tên tìm ta, lại sao lánh mà không gặp, còn làm liên lụy tới tiên sinh đánh nhau cùng người.

- Ngươi. Mặc dù đã là Kim Đan hậu kỳ nhưng vẫn không có kinh nghiệm, chẳng phải là mặc cho người chỉ trích.

Bách Thảo lão nhân lời ít mà ý nhiều, nhưng lại nói thật tình. Bất kể Lâm Nhất ngươi như thế nào, trước mặt ba tên Nguyên Anh cao thủ kia ngươi không có cơ hội tự biện, chỉ có thể mặc người chém giết. Nếu phát hiện tình huống khác thường ở nơi này phải cách xa thị phi mới đúng, hiện thân vào lúc này không phải là hành động sáng suốt.

Trong lòng có buồn phiền, Bách Thảo lão nhân muốn giải khốn cho Lâm Nhất, nhưng thân hình Lỗ Nha vừa động liền chặn đường đi của lão lại.

- Lâm Nhất chính là khách của Thanh U cốc ta, đương nhiên ta phải bảo vệ cho hắn được chu toàn, ai dám động đến hắn mảy may.

Tức giận gào to, khí thế Bách Thảo lão nhân càng tăng lên.

Lúc này, Lỗ Nha không nhanh không chậm đặt một viên ngọc giản xuống. Hắn quay đầu nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, biết là tìm được chính chủ, bấy giờ mới có chút thoải mái mà cười lạnh một tiếng. Hắn xoay người nói với Bách Thảo lão nhân:

- Lúc này không như lúc nãy, nếu ngươi liều mạng nữa, ta đành phải phụng bồi tới cùng.

- Chậm đã.

Bách Thảo lão nhân lên tiếng dừng lại, sau đó Lâm Nhất giương giọng hỏi:

- Vị tiền bối này tìm Lâm Nhất ta có chuyện gì? Ta vốn không quen biết với bọn ngươi, không oán không cừu, à cớ gì khổ đại động can tới chứ?

Lâm Nhất không nói dối, trong lòng hắn thật đúng mơ hồ không rõ. Không giải thích được chuyện bị người tìm tới cửa, chung quy muốn biết ngọn nguồn sự việc. Mà ba người này đều là tu vi Nguyên Anh trung kỳ trở lên, nếu thật động thủ không phân tốt xấu, với sức một mình của Bách Thảo lão nhân khó tránh khỏi tổn thất. Cuối cùng, không chỉ họa lây Thanh U cốc mà kết quả của mình cũng là chịu không nổi.

Đi tới Cửu Châu chưa an ổn hai ngày, lại quấn vào thị phi không giải thích được là điều mà Lâm Nhất không hề mong muốn.

Ba người Bách Thảo lão nhân chắn ngoài vòng, cách Lâm Nhất chỉ hai ba chục trượng. Người bị vây khốn đã chắp cánh khó chạy thoát, Lỗ Nha khinh thường hừ lạnh một tiếng, mang theo uy thế của Nguyên Anh hậu kỳ, trách mắng: