Vô Tiên

Chương 1190: Không cốc điểu mình (1)




Chợt nghe Lâm Nhất cất tiếng hỏi, Bách Thảo lão nhân đang ở thích thú lập tức ngẩn ra cười dài một tiếng ha ha, đáp:

- Xưng hô tiên sinh ngược lại lão phu cũng đương đắc. Hơn nữa ngươi nhìn thấu đan.

Lão điểm ngón tay một cái chỉ thấy bốn hỏa long nhỏ bé trong lò đột nhiên quấn quít lấy nhau lại đột nhiên hóa thành bảy đầu lập tức đánh tới bảy viên đan dược thành hình.

- Đan bình tý hậu.

Theo một tiếng gọi của Bách Thảo lão nhân, Lâm Nhất ném ra một cái bình ngọc treo bên cạnh lò luyện đan. Chỉ nghe 'rắc' một tiếng nhỏ, nắp lò nổ vang vọt lên tiếp đó liền có bảy ánh huỳnh quang nhỏ bé yếu ớt nhún nhảy ra. Trong động phủ lập tức bốn phía linh khí bắt đầu khởi động mùi thơm đan dược.

Thấy Bách Thảo lão nhân đang vuốt râu mỉm cười nhìn mình, Lâm Nhất đưa ngón tay ra một chiêu bảy viên đan dược kéo ra quang mang linh động nối đuôi nhau rơi vào trong bình ngọc. Hắn không chần chờ ngược lại dẫn chúng đang phía đối phương.

Cử chỉ giữ lễ không vượt qua quy củ của Lâm Nhất khiến cho Bách Thảo lão nhân âm thầm tán dương. Lão nhận lấy bình thuốc sau đó đổ ra một viên đan dược miết vào tay quan sát tỉ mỉ. Đan dược to bằng đầu ngón tay trắng muốt mượt mà trên mặt còn mang một lớp quang vực nhàn nhạt.

- 'Bảo Nguyên Đan' này phẩm chất không kém. Như ngươi mới hỏi.

Bách Thảo lão nhân tiếp nhận Lâm Nhất câu chuyện nói ra:

- Sau khi uống viên đan dược này vào, đan thể biến thành hư vô dược lực và khí cơ tương dung làm cho Kim Đan trong khí hải có xu thế viên mãn hơn nữa. Một ngụm tinh khí bao hàm thiên địa trăm năm tu luyện hóa chân thân. Cuối cùng tháng mười thành thai nguyên thần thành anh.

Đã có Bách Thảo lão nhân chỉ giáo một phen, Lâm Nhất đã có nhận thức sâu hơn về Kết Anh.

Khi Kim Đan hậu kỳ viên mãn, trong khí hải kim đan dần dần sẽ biến thành hình bào thai, cho đến chuyển hóa thành nhân hình. Đúng như mười tháng hoài thai một khi sinh nở vậy, cho đến lúc này tu sĩ mới xem như tu đắc chân thân thần hồn đã có sự kéo dài tiếp tục. Nơi này từ hư vô là tinh huyết biến thành thân thể nguyên thần chính là Nguyên Anh.

- Thừa nhận ngươi dựa vào tiên sinh tương xứng 'Bảo Nguyên Đan' này có thể tính là đáp lễ nho nhỏ thời điểm sau này Kết Anh dùng đến. Ha ha.

Ném bình thuốc cho Lâm Nhất sau đó Bách Thảo lão nhân nghỉ ngơi giây lát. Lão tự tay cầm Tử Kim Hồ Lô sau lưng vỗ nhẹ một đạo rượu như rót được lão mở miệng hút vào.

Đắc ý thở dài tửu khí Bách Thảo lão nhân lại nói:

- Luyện một lò đan hớp một ngụm rượu cũng sung sướng.

Thấy Lâm Nhất thành thật ngồi không nói gì lão tiếp tục lên tiếng:

- Lão phu vừa gặp ngươi liền cảm thấy hợp ý có thể biết nguyên do?

Đối phương đưa tay tiếp nhận Tử Kim Hồ Lô bên hông chỉ cười cười. Lão cười vui một chút:

- Đúng vậy. Tử Kim Hồ Lô này sinh ra từ lạc đằng trong biển núi hoang sơn, rơi xuống khỏi cây liền khô ngay, tự tay hái xuống rồi sau đó tế luyện một phen mới thành phẩm. Niên phân món của ngươi còn kém chút ít.

Lúc này khí thế của Bách Thảo lão nhân hoàn toàn không phải là lão giả phàm tục, trong ôn hòa lộ ra trưởng giả đôn hậu và hiền hoà. Lão đã lấy tới Tử Kim Hồ Lô của Lâm Nhất nói ra:

- Ngươi tâm tồn thiện niệm có thể xem là người chất phác bình hòa. Ha ha. Nhất là bộ dạng ngươi mang theo Tử Kim Hồ Lô trong người trông rất giống lão phu lúc tuổi còn nhỏ.

Chợt ngưng giây lát lão lại tiếp tục:

- Lão phu nếm thử chút rượu của ngươi như thế nào?

- Vãn bối rất vui lòng.

Lâm Nhất khẽ cười chắp tay tỏ ý. Không thấy đối phương làm bộ khéo léo, lão nhẹ nhàng hút vào miệng một ngụm rượu phun ra từ trong Tử Kim Hồ Lô.

Miệng chậc chậc qua loa trở về chỗ, Bách Thảo lão nhân gật gật đầu nói ra:

- Đây là rượu mạnh xuất tứ từ phàm tục bản tính nhạt nhẽo thường là trong thô trọc lại có hoang nguyên lửa rừng, chất phác và thuần túy. Lão nhìn Lâm Nhất, giữa hai lông mày ẩn hàm sát khí vừa tối nói:

- Tục ngữ có nói rượu phẩm như nhân phẩm. Ngươi trời sinh tính không màng danh lợi không tranh quyền thế nhưng dù sao có bất tranh chi tranh. Đúng như lực mạnh mẽ của rượu này, đơn giản rồi lại mãnh liệt mà trước sau như một.

Lời nói đang sâu sắc bỗng nhiên Bách Thảo lão nhân đung đưa tay hồ lô nói ra:

- Vật này chưa luyện chế chỉ dùng để chứa đựng rượu há không đáng tiếc rồi. Lão phu giúp cho ngươi một lần, như thế nào.

. .