Vô Tiên

Chương 1186: Thanh U cốc (1)




Hai người tận hết tửu hứng, Lâm Nhất được Lâm Giang Tiên dẫn tới chỗ sư phụ trong động phủ.

Bách Thảo lão nhân ở tại một ngọn núi cao nhất Thanh U cốc trước động phủ rậm rạp mênh mông mây mù bay quanh quất mọc đầy kỳ hoa dị thảo xá tử yên đổ trông rất đẹp mắt, còn có linh khí nồng đậm và dược hương nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi. Chỗ này quả nhiên một chỗ động thiên phúc địa.

Chỉ có điều sau khi tiến vào động phủ, Lâm Nhất vẫn cảm giác kinh ngạc. Phòng khách có chút rộng rãi lại tỏ ra lộn xộn không chịu nổi. Khắp nơi là bình ngọc, hộp ngọc và ngọc giản; phía trước còn để một lò luyện đan to ba xích, cách thật xa đã có thể cảm nhận được nhiệt khí hòa hợp. Một lão giả toàn thân mặc bố y như bồ tịch đang khoanh chân ngồi. Râu tóc của lão xám xịt tràn đầy nếp nhăn, mặt lộ ra đỏ hồng, hai hàng lông mi dài rũ cụp lấy một đôi mắt có vẻ vẩn đục, con ngươi mang theo ý cười ôn hòa ý.

Vị này chính là Lâm Giang Tiên sư phụ Bách Thảo Tử cũng giống như một lão giả tầm thường, mất đi khí thế tu sĩ. Phía sau người còn có một Tử Kim Hồ Lô lớn hơn rất nhiều so với Lâm Nhất. Nhìn thấy hai vị vãn bối tiến vào lão cười ha ha thần sắc hiền hoà.

- Xin ra mắt tiền bối.

Lễ không dám phế Lâm Nhất tiến vào động phủ liền giành trước một bước khom người xuống.

- Ha ha. May mắn mà có ngươi liều mình cứu giúp lão phu mới không mất đi đệ tử duy nhất này. Hai sư đồ ta đều thiếu ngươi một nhân tình rất lớn. Không cần giữ lễ tiết.

Lời lẽ của Bách Thảo Tử hiền hoà, trong ánh mắt mang theo vài phần an ủi. Lão biết đồ đệ của mình giao du rộng kết giao nhiều người tuy nhiên đều vì lợi, sinh tử cần nhờ bạn thân cũng không mấy người. Mà vãn bối tướng mạo trước mắt tuổi còn trẻ mặt mày trong suốt thần sắc lạnh nhạt hành tung không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng với tu vi bất phù trầm ổn và nội liễm.

Trước khi tới Thanh U cốc Lâm Nhất có tổn thương cần phải bế quan Bách Thảo Tử không hiểu hắn nhiều lắm còn muốn nhanh chóng cứu chữa người có qua lại cùng đồ đệ mình. Mà lúc này cũng không so sánh với ngày ấy song phương xem như chân chính gặp mặt.

Lâm Giang Tiên kéo Lâm Nhất ngồi ở bồ đoàn cạnh lò luyện đan, không quên nói đến chuyện thú vị hai người biết, đôi khi giễu cợt mấy câu. Bách Thảo Tử mỉm cười vuốt râu dương dương tự đắc, yên lặng đánh giá người trẻ tuổi này cùng với Tử Kim Hồ Lô bên hông hắn.

Sau đó Bách Thảo Tử hỏi thăm xuất xứ của Lâm Nhất, biết được đối phương đến từ một môn phái nhỏ ở Ngọc Sơn đảo, lão có chút tò mò nhưng lại trầm ngâm im lặng.

Thấy thế Lâm Nhất hỏi:

- Lúc mới vừa đến Lâm đạo hữu nói tiền bối tìm ta có lời muốn nói.

Hắn rất có hảo cảm đối với hai thầy trò này, thấy ý nghĩa trong lời nói của Bách Thảo Tử liền chần chờ hỏi câu này.

Lâm Giang Tiên nhìn thoáng qua sư phụ lại chuyển hướng nhìn Lâm Nhất, nói ra:

- Ha ha. Lão gia tử nhà ta sợ ngươi làm khó bấy giờ mới có điều cố kỵ. Lão gia tử cùng với Bách Thảo Tử tuy là thầy trò nhưng nói chuyện lại cực kỳ tùy ý. Mà đối phương sớm đã thành thói quen không dùng thái độ làm trái ngang ngược ngược lại cười tủm tỉm. Hắn lại nói ra:

- Sư phụ, Lâm huynh đệ không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, hay là để con nói.

- Thật ra cũng không có gì.

Bách Thảo Tử nhìn Lâm Nhất vuốt bộ râu dài ung dung nói ra:

- Lão phu cuộc đời này càng thích hai dạng đồ vật. Một là đan phương một vật khác chính là dược thảo quý hiếm. Lão phu muốn biết được xuất xứ ‘Lục Hợp hoa’ của ngươi.

Khi khi nhận thấy nét mặt của đối phương cũng không có gì khác thường hắn lại nói tiếp:

- Phàm là có nơi sinh dược thảo vạn năm nói không chừng còn có những thiên tài địa bảo không biết tên khác. Nếu ngươi có thể bẩm báo cho biết nơi ấy, lão phu muốn đi mở rộng tầm mắt. Cho dù đến từ Hậu Thổ tiên cảnh cũng không màng.

Bách Thảo Tử nói xong, hai thầy trò đều chú ý đến thần tình của Lâm Nhất. Những dược thảo này cũng không phải tất cả đều xuất xứ từ Cửu Châu chỉ có Hậu Thổ tiên cảnh. Thế nhưng năm ngoái người đi qua tiên cảnh cũng không hái được dược thảo như vậy.

Dược thảo đối với một người yêu thích đan đạo ý vị như thế nào cũng không khó tưởng tượng. Tâm lĩnh thần hội lại không thể thật tình bẩm báo, Lâm Nhất đành phải cười cười, nhẹ nhàng phất ống tay áo, trước mặt ba người liền có thêm một đống hộp ngọc. Hắn không để ý tới sự kinh ngạc của đối phương ngược lại lần lượt mở hộp và nói:

- Những dược thảo này đều do vãn bối chu du đại hải thu hoạch được, xuất xứ chân chính cũng không biết được từ nơi nào. Tiền bối kiến thức uyên bác không ngại chỉ giáo một chút. Nếu có gì cần cứ việc cầm đi coi như là một phen tâm ý của vãn bối.

Linh dược bên trong mấy chục hộp ngọc đều đến từ Huyền Thiên tiên cảnh, trong động phủ lập tức tràn ngập một mùi thơm lạ lùng. Thấy vậy hai thầy trò kinh ngạc không thôi. Lâm Giang Tiên hô nhỏ một tiếng, hai mắt có chút không tin được. Còn Bách Thảo Tử đã mất đi sự trầm ổn bỗng nhiên đứng dậy râu dài run rẩy đưa ngón tay ra cười ha ha lên tiếng:

- Tiên Chi vạn năm, Tiên Lan vạn năm. Đây là? A. A Long Lân thảo vạn năm. Ấy chẳng lẽ là Thiên Tinh Thảo vạn năm. Đều là dược thảo vạn năm ngày xưa chỉ tồn tại trong điển tịch, hôm nay xem như gặp được hình dáng. Không. Vật phàm tục xưng là dược thảo. Mà những thứ này đã không phải phàm phẩm chính là linh dược linh dược a. Sinh thời có thể gặp được những linh dược này trong tiên cảnh, ha ha, quả thật là may mắn trời ban. Cuộc đời này đủ rồi. Cuộc đời này đủ rồi.

Trong niềm vui sướng khôn cùng, Bách Thảo lão nhân như điên cuồng, vui mừng không tự kiềm hãm được mặt mày hớn hở liên tục cười to. Còn Lâm Giang Tiên không hề dời mắt khỏi những linh dược này, có quá nhiều cảm xúc không hiểu một mực đứng chắp tay cảm tạ.

Nhìn hai thầy trò trước mắt Lâm Nhất không khỏi nghĩ tới một người khác cũng si mê đan đạo. Những linh dược này vốn là Nhược Thủy tiên sinh lưu lại, ngặt một nỗi thế sự vô thường sinh tử khó lường.

Cao thủ luyện đan Đại Hạ không nhiều lắm. Nhiều linh dược đến từ Huyền Thiên tiên cảnh sợ là vật không sử dụng. Mà cùng nhau đi giết người giựt tiền hoặc là người khác đưa tặng thực có được không ít thiên tài địa bảo, nhưng bản thân mình thủ đoạn luyện đan thô thiển càng không rảnh nghiên cứu đạo này. Trước mắt lúc lấy ra một phần tặng cho thầy trò Bách Thảo lão nhân cũng xem như là sử dụng cho đúng tác dụng đi.

- Những cái này .... đều là tặng cho lão phu?

Bách Thảo lão nhân lúc này như một đứa trẻ, cười tươi như hoa vẫn còn mang theo hần tình khó tin.

Lâm Nhất gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

- Thật quá tốt!

Bách Thảo lão nhân khen một tiếng sau đó thần thái sáng láng. Lão huy động ống tay áo thu hộp ngọc rồi quay sang Lâm Nhất cười nói:

- Đến mà không trả lễ thì không hay. Từ hôm nay gian tĩnh thất ở bên cạnh kia có thể cho ngươi sử dụng. Những linh dược này luyện chế ra đan dược cũng có một phần của ngươi. Ngoài ra lão phu còn muốn đặc biệt đưa cho ngươi một lò 'Hóa Anh đan'.

Lâm Nhất không nghe rõ lời nói nhưng lại khắc ghi 'Hóa Anh đan' trong lòng. Viên thuốc này cơ duyên chỉ gặp không thể cầu, hiện giờ đã có một lò. Kết Anh rất có tính toán trước a. Hắn vội vàng đứng dậy nói cám ơn: