Vô Tiên

Chương 1184: Có rượu doanh tôn (1)




Một vùng biển rộng phía Tây Bắc Lam thành hơn năm vạn dặm có một cốc yên tĩnh. Chỗ này quái thạch lởm chởm cổ mộc che trời rất yên tĩnh hiếm có dấu vết con người. Theo Lâm Giang Tiên nói đây là một cốc thanh tịnh đẹp đẽ.

Lâm Nhất đi ra khỏi động phủ tới một tảng đá xanh trước cửa, ngồi xếp bằng yên lặng nhìn sơn cốc này đã ngây người hơn tháng nay.

Thảo mộc sơn cốc thâm ý mây trắng lơ đãng bay bay, u tĩnh cách xa huyên náo nghe gió xem mây hờ hững khiến người tâm cảnh điềm tĩnh cũng suy nghĩ viễn vong.

Không biết từ khi nào Lâm Nhất giơ Tử Kim Hồ Lô lên ngẩng đầu ực một hớp rượu. Hắn thư giãn mặt mày, nhẹ thở ra hơi rượu tức giận nhìn bóng người thân thuộc cuối đường núi đang chậm rãi đi tới.

Gặp được người đến Lâm Nhất nhớ lại nguyên do đặt mình trong chỗ này khóe miệng khẽ gượng cười.

Đêm đó sau khi ly khai khỏi Quỷ Thị thị phi không ngừng liên tục kinh hiểm. Đầu tiên là bị tán tu làm khó tiếp đó có cao nhân quỷ bí khó lường xuất hiện tiếp nhận cùng Lâm Giang Tiên đi cứu Nguyễn Thanh Ngọc sau đó là gặp đám người Thương Doãn phục kích. Mặc dù trên đường sinh biến vội vã ứng chiến nhưng với tu vi của hai người bọn họ muốn thối lui toàn thân cũng không khó.

Mà sự tình thường là nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Thương Doãn lại ẩn giấu sát thủ. Lâm Giang Tiên trở tay không kịp chịu khổ ám toán. Mà Lâm Nhất lại đột nhiên toát ra người kia kinh ngạc không dứt, không ai khác người đó chính là Công Dã Cán một đường từ Đại Hạ theo tới cũng dây dưa không nghỉ.

Thế sự vốn thường khó liệu, làm sao Công Dã Cán lại ở chung chỗ với Thương Doãn khiến cho Lâm Nhất không sao hiểu được. Thấy kẻ thù này vẫn như thường ngày trực tiếp gây sự với mình mà làm ra vẻ không nhận thức, hắn lập tức đoán được mấy phần ngọn nguồn. Đối phương nhất định là che giấu thân phận chân thật không muốn bị người khác hiểu bản thân mình cảm giác không phải là như thế.

Thử nghĩ Cửu Châu tùy tiện qua đi mấy Nguyên Anh tu sĩ liền có thể quất nhiễu nơi ấy đến long trời lỡ đất. Bất kể là Huyền Thiên Môn hay là Chính Dương tông đều không có cách nào cũng không lực cường đại hơn đối mặt.

Vì không cùng Đại Hạ đưa tới tai bay vạ gió Lâm Nhất tuyệt đối sẽ không tiết lộ bản thân lai lịch chân thực của mình. Mà Công Dã Cán chưa chắc không cố kỵ hay là hắn còn có ý đồ của bản thân mình không thể cho ai biết.

Đêm ấy thời điểm Lâm Giang Tiên sinh tử tồn vong Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều liều lĩnh vọt tới. Khi hắn cầm lấy đối phương thi triển phong độn thuật, lúc thoát đi vẫn bị 'Sát Linh Lung' của Thương Doãn đánh trúng vào hậu tâm.

Chốc lát sau, Lâm Nhất thiếu chút nữa là ngất đi. Đó là một kích trí mệnh của pháp bảo đến từ Nguyên Anh tu sĩ, đổi lại người khác mặc dù không bỏ mình tại chỗ cũng phải ngã xuống sơn cốc cuối cùng khó chạy thoát đại nạn. Cũng may long giáp cứng cỏi không thúc dục cùng với thân thể như xương đồng da sắt của hắn bấy giờ mới ráng chống đỡ được một chút.

Ra sức nuốt một ngụm máu bầm Lâm Nhất lấy ra Lâm Giang Tiên liền vội độn mà đi. Thế nhưng trong thần thức vẫn gặp được Công Dã Cán giết Thương Doãn. Vô cùng kinh ngạc, trong lòng hắn càng thêm bất an. Vốn tưởng rằng đặt mình trong nước khác liền có thể trời cao biển rộng, không nghĩ tới đối thủ mạnh mẽ như ảnh tùy hình không chỗ nào là không có mặt. Còn có tên Nhạc Thành tử kia lại đột nhiên xuất hiện khi nào vậy.

Men theo phương hướng Lâm Giang Tiên nói một hơi bay nhanh năm vạn dặm, Lâm Nhất đã khí huyết cuồn cuộn khó chịu.

Tìm tới một động phủ trước núi, Lâm Nhất cuồng phún vài hớp máu bầm liền dẫn Lâm Giang Tiên cùng ngã xuống. Lúc gặp được vị lão nhân Bách Thảo hắn đã vô lực hành lễ ra mắt, chỉ cầu bế quan dưỡng thương.

Đó là một vị lão giả hiền hoà thấy thế không nói hai lời liền lấy ra mấy bình đan dược nhét vào trong ngực Lâm Nhất cũng mang tới một gian động phủ an trí. Như thế đã hơn tháng nay.

- Xem ra Lâm huynh đệ ngươi khí sắc tốt.

Lâm Giang Tiên người chưa đến lời đã ra khỏi miệng. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt bộ dạng bệnh nặng mới khỏi. Tuy nhiên nụ cười trên mặt vẫn như trước đây, thỉnh thoảng còn mang theo vài phần ân cần.

Lâm Nhất đứng dậy đón vài bước nói ra:

- Đây còn phải đa tạ lệnh sư tặng đan dược cho nên thương thế của đạo hữu mới như thế?

Lâm Giang Tiên cười ha ha một tiếng, đi tới bên cạnh tảng đá vén vạt áo bào liền ngồi đi. Hắn đưa tay lấy ra một cái bình ngọc hô lên:

- Tĩnh dưỡng hơn tháng thương thế ta đã không còn đáng ngại. Nếu không sao có thể tìm ngươi uống rượu? Mau tới nhấm nháp một chút 'Băng Lam lộ' của Lam thành.

Tảng đá hơn trượng rất trơn bóng, bằng phẳng. Lâm Giang Tiên ngồi nghiêm một bên dù bận vẫn ung dung lấy ra hai chén ngọc đưa tới rất tự đắc nói ra:

- 'Băng Lam lộ' này là vật yêu quý mà Lam Đạo Huyền thành chủ Lam thành cũng không muốn chia sẻ cùng người khác a. Hắn thu lấy Thần Lộ kỳ hoa dị thảo tốn mấy năm công phu, bất quá cũng luyện chế được mấy hũ mà thôi. Mà Nhược Vân nha đầu kia chiếm lợi không được liền trộm rượu ngon đến cha nàng dỗ ta vui vẻ ha ha. Ta sao có thể khi.

Nói tới đây Lâm Giang Tiên gật đầu tỏ ý với Lâm Nhất, một tay vén ống tay áo lên, một tay chấp hũ rót rượu. Chỉ thấy một luồng sương mù chậm rãi chảy ra khỏi bình ngọc, giây lát khói nhẹ phảng phất ngưng tụ hòa hợp lại chén không tan rất là thần kỳ.

Chốc lát Lâm Giang Tiên buông bình ngọc xuống có tiểu tâm mà hai tay nâng chén bộ dáng thèm nhỏ nước cười nói ha ha:

- Lâm huynh đệ.

Thấy đối phương cũng nâng chén hắn cười xúc động nghiêm nghị nói:

- Nếu không có ngươi xả thân cứu giúp Lâm Giang Tiên ta làm sao có ngày hôm nay. Vi huynh mời ngươi một ly.

Nhẹ nhàng nở nụ cười, Lâm Nhất nói ra:

- Cùng uống chén này.

Đối phương mắt lộ ra vẻ tán thưởng trịnh trọng gật gật đầu. Hắn nâng chén tỏ ý đưa tới môi chưa kịp uống nhưng thấy một luồng mây mù theo khí tức trượt vào trong miệng. Trong nháy mắt một luồng nhàn nhạt băng hàn ấy thấm vào nội tâm khiến tinh thần người rung lên. Mà hàn ý không đi trong sạch lại phảng phất một giọt cam lộ chảy xuống bóng đêm tại khoảnh khắc sáng như ban ngày 'Phốc' thoáng cái hóa thành như linh khí sương như khói khiến nước bọt của người gắn với lưu hương.

- Ha ha. 'Băng Lam lộ' như thế nào?

Lâm Giang Tiên cười hỏi.

Lâm Nhất hãy còn bưng ly chưa tỉnh thần. Nghe tiếng hắn lắc đầu nói ra: