Vô Tiên

Chương 1171: Quỷ thị đi đêm (2)




Đó là hai tu sĩ Trúc Cơ đang xì xào bàn tán, dần dần đi xa.

Nhìn hai bóng lưng này đi xa, thần sắc Lâm Nhất thể hiện sự kinh ngạc. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhàn nhã đi theo qua đó, đi sau cách người đằng trước đi mấy chục trượng, đi xuyên qua hai con phố, phía trước xuất hiện một tửu quán nho nhỏ.

Tửu quán này không buôn bán gì, trước cửa quạnh quẽ, chỉ có chưởng quầy trung niên đứng dựa cây cổ thụ, dáng vẻ buồn bã, ỉu xìu. Hai tu sĩ trúc cơ tới gần, đều tự móc ra khối ngọc bài lắc lư. Thấy vậy, vẻ mặt của chưởng quầy vẻ mặt gầy còm kia ngay sau đó biến đổi, tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn.

Hai tu sĩ Trúc Cơ cười nhìn nhau, lại móc ra một linh thạch ném tới, chưởng quầy kia gật đầu nói lời cảm tạ, lại nhỏ tiếng phân phó mấy câu, lúc này mới duỗi tay chỉ tới hướng cửa tiệm nhỏ sau lưng, người trước mặt ngầm hiểu trong lòng, cùng đi vào trong, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lúc này đèn hoa rực rỡ chiếu tới, trong bóng đêm yên tĩnh, bóng người trên đường phố trở nên mông lung.

Dò xét khắp nơi một lượt, Lâm Nhất hơi đăm chiêu, chậm rãi đi dạo về phía trước. Tửu quán này không lớn, cửa trước thấp bé, phía trước mặt còn dùng mấy cây gậy gỗ chống mái che rách nát, có vẻ cực kỳ mộc mạc mà không bắt mắt. Nam tử gầy còm thấy người qua đường tới gần cũng không để ý tới, ngay sau đó thấy người đến là một tu sĩ Kim Đan, thân người đang dựa nghiêng từ từ đứng thẳng dậy.

Ngừng lại trước cửa tửu quán, Lâm Nhất móc một khối ngọc bài ra, học dáng vẻ lắc lư của hai người vừa rồi, không ngờ chưởng quầy kia cũng không có ý như hoan nghênh, ngược lại cúi thân người xuống, trên mặt còn lộ ra nụ cười hèn mọn, bỉ ổi.

Nam tử gầy còm kia cũng không phải người phàm, mà là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng dáng vẻ bại hoại, láu cá của hắn ngược lại phù hợp với thân phận chưởng quầy của hắn. Tràng cảnh trong tửu quán tối om, mấy bình rượu nghiêng trái ngã phải... Lâm Nhất nhìn tất cả trước mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ không giống với những gì hắn đã nghĩ sao.

- Khà khà, thẻ bài của bị tiền bối này đã sớm bị vứt bỏ nhiều năm...

Chưởng quầy bỗng nhiên nhe răng cười, trong mắt có tia sáng chớp lóe không lớn.

Nghe thấy tiếng, Lâm Nhất hơi nhếch mày, lẳng lặng nhìn đối phương. Người kia miễn cưỡng nói:

- Nếu có thể tìm tới tận đây, hoặc có cách châm chước...

Hắn còn chưa nói dứt lời đã thấy trước mắt bay tới năm linh thạch.

- Khà khà, bất cứ việc gì đều có thể dàn xếp...

Tinh thần của chưởng quầy lập tức tỉnh táo, nhặt linh thạch lên, sau đó nhanh chóng dâng tới một khối ngọc bài, nói rất lưu loát:

- Đây là lệnh bài mới của tiền bối, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng mười năm đều có thể dùng thông hành không có trở ngại gì.

Lâm Nhất nhận lấy ngọc bài dùng năm linh thạch đổi được, hơi nhìn xuống. Lệnh bài này có chút xấu xí, bên trên có khắc một chữ 'Lam', còn có đường vân cổ quái khó hiểu cùng với linh lực dao động mơ hồ.

- Vị tiền bối này, mời...

Chưởng quầy chỉ về phía sau lưng, cùng với lên tiếng mời.

Lâm Nhật gật nhẹ đầu, không hề do dự, đi thẳng vào trong tửu quán tối âm u. Chếch bên trong còn có một cửa nhỏ, đi xuyên qua đó, men theo đường ngõ nhỏ uốn lượn, ngược lại đã đi tới một viện nhỏ yên ắng.

Trong viện có một người đang đứng chờ, chính là hai tu sĩ Trúc Cơ, một người trong đó tiến lên nghênh đón, sau khi xem xét lệnh bài của Lâm Nhất, còn khai báo mấy câu, thấy đối phương đáp ứng liền nhận mười linh thạch, dâng lên một ngọc phù, người còn lại thì chỉ nguyệt môn cách đó không xa, nói một tiếng mời tiền bối đi lối này...

Đi tới đây, trong lòng Lâm Nhất hiểu rõ, không uổng công đi dạo cả một ngày, đã tìm được nơi cần tìm.

Khi đi trên đường, trong lúc vô tình Lâm Nhất nghe được lời hai tu sĩ kia nói chuyện, một người nói đến nơi bí ẩn kia liền đổi thành truyền âm, đúng lúc bị hắn nghe được chữ 'Quỷ thị', lúc này mới đi theo một đường tới.

Sau khi tới tửu quán kia, những điều nghe thấy, nhìn thấy khiến Lâm Nhất nhận định suy đoán của mình, liền lấy ngọc bài mà Thiết Thất tặng ra, học dáng vẻ người trước đó đi vào trong cửa tiệm ẩn chứa huyền cơ này. Không ngờ địa phương cần tìm thay đổi, ngọc bài sử dụng được cũng thay đổi theo, cũng may chường quầy kia nhận ngọc bài cũng nhận linh thạch, nhưng không nhận người, lúc này hắn mới tới được đây.

Bước qua nguyệt môn, trước mặt là một ngõ nhỏ tối om, đằng trước đằng sau đều không có người, Lâm Nhất giơ ngọc phù trong tay lên. Hai người khi nãy có nói mua bán có phong hiểm, dùng vật này có thể thay đổi tướng mạo, phòng ngừa bất ngờ có thể xảy ra, tuy có 'Huyễn Linh thuật' không tầm thường có thể dùng, nhưng hắn vẫn móc mười linh thạch ra, coi như nhập gia tùy tục.

Tiện tay bóp nát ngọc phù, ít ánh sáng sinh ra, bỗng nhiên che phủ gương mặt. Lâm Nhất dùng thần thức xem lại bản thân, thấy một tầng sương mù che đi ngũ quan, thật sự không phân biệt rõ dáng vẻ bên ngoài, mà khi hắn nhìn tới y phục và vật đeo trên người không khỏi lắc đầu, có lẽ phương pháp này chỉ dùng được với người xa lạ mà thôi.

Trong bóng đêm, đi về phía trước một khoảng không xa lắm, Lâm Nhất lại đi tới một nơi khác. Nhìn khoảng sân có phần rộng rãi, hắn dừng bước, tiếp theo đi một mình về một hướng khác.

Trong sân không có đèn đuốc, vẫn tối om như cũ, nhưng lại có hơn mười tu sĩ đang đứng, đều đứng im lặng không lên tiếng, không ai để ý tới việc Lâm Nhất bước tới. Chỉ chốc lát sau lại có bóng người khác không ngừng xông từ hai cửa viện khác tới.

Đứng nguyên trong một góc sân nhỏ, Lâm Nhất quan sát bốn phía, con ngươi chớp động nhìn chằm chằm.

Chốc lát sau, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Mặt của người trong viện đều biến đổi tướng mạo, tuy nhiên trong 'Huyễn đồng' thì tất cả đều không thể che dấu được, nhưng hoàn cảnh trong sân viện lại khiến hắn có cảm giác mới lạ.

Trong bóng đêm đen tuyền, bóng người lắc lư, hình dáng như quỷ mị, nói là 'Quỷ thị' cũng thỏa đáng.

Người ở nơi đây không chỉ có phần đông tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ, mà còn có số lượng không ít tu sĩ Kim Đan. Điều khiến Lâm Nhất có chút kinh ngạc chính là thậm chí có một số tu sĩ Nguyên Anh lẫn trong đám người, chẳng qua mấy cao thủ này chỉ làm biến mất khí tức trên thân, lại khinh thường dùng cấm chế che đi khuôn mặt. Trong đám người vẫn có một số tu sĩ phát hiện ra sự khác thường, sôi nổi đứng tránh một bên, để mấy người bên cạnh ít đi chen lấn.

Dần dần trong sân xuất hiện hơn trăm người.

Lúc này, có người mở cửa chính một gian phòng trong nội viện, sau đó có mấy người đi vào. Không thể ngờ trong gian phòng là một Truyền Tống Trận, không biết là truyền tống tới nơi nào.

Đợi người phía trước liên tục bị truyền đi, Lâm Nhất mới đi theo mấy người cuối cùng bước vào Truyền Tống Trận. Chỉ mất thời gian một cái chớp mắt, căn phòng lúc trước đã thay đổi thành một sơn động.

Ra khỏi pháp trận, bước tới sơn động, chưa kịp nhìn rõ địa phương trước mặt, Lâm Nhất đã ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đã có người phá bỏ Truyền Tống Trận khi nãy, hiển nhiên đã hủy mất đường lui, còn có người đang lớn tiếng kêu gọi ở phía trước, tiếp theo đó 'Tiên thị' được mở ra, tới một cát địa được chọn khác...