Mọi người kinh ngạc nhìn sang, trước cửa thành xuất hiện thêm hai tu sĩ một nam một nữ.
Nữ ngự kiếm đi tới, trên thân mặc váy dài hồng nhạt, dáng vẻ thanh lệ thoát tục, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đây hóa ra là một nam tu sĩ mặc trường bào màu sáng tu vi Kim Đan hậu kỳ. Tiếp theo đó có một người bay từ trên không trung xuống, hiển nhiên là một vị tiền bối Nguyên Anh. Dáng vẻ của người này tương tự như người trước đó, chỉ là thân người cao lớn hơn một chút, vẻ mặt lạnh lùng, không giận mà thể hiện được sự uy nghiêm.
Tu sĩ trực ở cửa thành đã bước ra trong đám người kia, khom người vái nói:
- Tham kiến thiếu thành chủ, tham kiến Lam tiền bối.
Nam tử phản ứng lại kia chính là thiếu thành chủ của Lam thành, không để ý tới lời chào của thuộc hạ. Hắn nhẹ nhàng gật đầu với nam tử đi cùng, sau đó xoay nhíu mày với nhóm người Thương Doãn.
Nhìn thấy rõ người tới, khí thế trên người Thương Doãn lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Gã chắp tay nói:
- Ma Sát môn Thương Doãn tham kiến thiếu thành chủ, tham kiến Lam cô nương.
Đối phương chỉ tùy ý chắp tay đáp lễ, cũng không lên tiếng, vẻ mặt kiêu căng. Gã hầm hừ một tiếng, trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười, lại nói với nàng kia:
- Lam thành Lam Nhược Vân dung mạo như thiên tiên, từng thịnh truyền một thời gian, ngày hôm nay có may mắn được thấy phương dung của cô nương mới biết lời đồn không phải giả, thật khiến người khác kinh ngạc ao ước không thôi.
- Ha ha, không sợ kể trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, phải đề phòng nhiều hơn mới đúng...
Nam tử kia bỗng nhiên nói một câu, hiển nhiên có ý ám chỉ. Thương Doãn sa sầm mặt, tức giận nói:
- Vị đạo hữu này, xin hãy cẩn thận lời nói của mình.
Nữ tử gọi là Lam Nhược Vân kia giống như không nghe thấy lời khen tặng của Thương Doãn, còn chưa nói lời nào đã nở nụ cười duyên dáng hiếm thấy, cất giọng ấm áp nói:
- Thương Đường chủ không phải muốn biết được đại danh của Lâm huynh hay sao? Vậy để ta thay thế báo cho biết...
Nam tử bên cạnh đã biết, đành phải lắc đầu, dáng vẻ cười khổ.
Lam Nhược Vân tiếp tục nói:
- Vị Thương Đường chủ này nếu thật sự có thâm cừu đại hận, không ngại tới Thanh U cốc tìm Lâm Giang Tiên là được...
Dứt lời, nữ tử mím môi cười, thần thái động lòng người.
- Ha ha, Nhược Vân chính là nghịch ngợm như vậy đấy. Ông cụ nhà ta nếu bị quấy nhiễu, nhất định sẽ trục xuất ta ra ngoài ngay, đến lúc đó ta là người không có nhà để về, khó tránh khỏi phải dựa vào Lam thành không đi được...
Nam tử kia chính là Lâm Giang Tiên. Đối với Lam Nhược Vân thì thân phận của hắn là trưởng bối, nhưng đều xưng hô vô cùng tùy ý với nhau. Hắn tỏ vẻ thở dài một tiếng, vẻ mặt không thể tránh được.
Lam Nhược Vân cười nói:
- Hì hì, vậy thì đúng lúc để Lâm huynh luyện một lò 'Hóa Anh đan', Nhược Vân đến khi Kết Anh có được mấy phần tính sẵn rồi...
Nghe vậy, Lâm Giang Tiên lắc đầu liên tục, nói:
- 'Hóa Đan anh' chớ nói tới thảo dược hiếm có thiếu hụt, cho dù là lão gia tử nhà ta chính tay luyện chế, thì cũng chỉ có ba phần nắm chắc thành đan, ngươi vẫn tha cho ta lưu lạc thiên nhai đi, tự có gió trăng vô biên...
Hai người nói cười không bờ bến, sắc mặt của Thương Doãn biến ảo, hỏi Lâm Giang Tiên:
- Bách Thảo Sinh của Thanh U cốc, đạo hiệu Bách Thảo Tử, còn được gọi là Bách Thảo Lão Nhân chẳng lẽ chính là sư phụ của ngươi?
Lâm Giang Tiên không trả lời mà là hỏi ngược lại:
- Ha ha, chẳng lẽ ngươi thực sự đi gây chuyện với ta?
Thương Doãn cười lạnh, ánh mắt đánh giá trên thân ba người, âm trầm nói:
- Không ngờ vị Lâm đạo hữu này còn là một cao thủ luyện đan, hân hạnh, hẹn ngày khác lại tới lãnh giáo, từ biệt từ đây...
Gã hất ống tay áo, dẫn theo hai đệ tử đi vào trong thành. Gã xoay người gật đầu chào thiếu thành chủ, rồi hung hăng liếc mắt nhìn Lam Nhược Vân dáng người thướt tha một cái, sau đó mới bỏ đi thẳng.
- Chỉ cần có người Ma Sát môn tới Lam thành, bất cứ lúc nào cũng phải thông báo...
Thiếu thành chủ phân phó với mấy đệ tử thủ thành, xoay người thần sắc hờ hững:
- Lâm đạo hữu không ngại chậm rãi trò chuyện của với xá muội, Lam mỗ có việc đi trước một bước....
- Thiếu thành chủ xin cứ tự nhiên, ha ha!
Lâm Giang Tiên cười ha ha, Lam Nhược Vũ phất tay nói:
- Đại ca tự đi là được, tiểu muội còn muốn lãnh giáo Lâm huynh đại đạo đây...
Thiếu thành chủ khoa trương ừ một tiếng, thân người bay lên, bay xuyên qua tường thành, bay thẳng vào trong thành.
- Đại ca là người không nói cười tùy tiện, sống không thú vị.
Lam Nhược Vân oán trách một tiếng, lại thản nhiên cười, nói:
- Lâm huynh khó có được một lần tới Lam thành, có thể cần phải ở lại thêm mấy ngày mới được, ta đặc biệt giữ cho ngươi một bình 'Băng Lam Lộ'...
Hai người vừa nói vừa đi vào trong thành, Lâm Giang Tiên lắc đầu nói:
- Lão gia nhà ta vì luyện đan mà đang cần gấp một vị dược thảo, lúc này mới bảo ta tới Lam thành một chuyến để thử thời vận, không dám trì hoãn lâu đâu...
Hắn lại lộ ra bộ dạng thèm nhỏ dãi, cười khà khà nói: