Vô Tiên

Chương 1165: Kẻ nghĩa nên làm (2)




Gã đang định ngẩng đầu đi vào cửa thành thì có người kêu lên:

- Uy phong thật lớn, làm ta sợ muốn chết!

Câu nói mang theo ý trào phúng vang lên làm đám người đứng ở cửa thành giật nảy mình. Ai mà to gan thế, nam nhân trung niên kia là vị tiền bối Nguyên Anh.

Tu sĩ Nguyên Anh tên Thương Doãn khựng lại, chậm rãi xoay người lại, sắc mặt lạnh băng.

Các tu sĩ trước cửa thành phập phồng lo sợ.

Chỉ thấy một người chắp hai tay sau lưng chậm rãi lướt qua đám đông, ung dung chào hỏi tu sĩ trẻ đứng một bên.

Đây là người mới rồi nói chuyện với Lâm Nhất.

Thương Doãn lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Gã đã thấy rõ tu vi của người đến, dằn lửa giận xuống.

Nam nhân áo xanh tổng như thư sinh cười cười, đứng cách đối phương mấy trượng:

- Ta là người nói câu công bằng!

Thương Doãn trợn to mắt hỏi:

- Ý của ngươi là sao? Không lẽ muốn chống đối với Thương mỗ?

Nam nhân thư sinh gật gù nói:

- Cũng không phải, trong mấy chục vạn dặm e rằng không ai dám chọc vào thị phi của Ma Sát Môn ngươi.

Thương Doãn hừ lạnh, sắc mặt dịu lại.

Nam nhân thư sinh như không thấy đối phương, tùy ý nói:

- Nhưng danh tiếng của Ma Sát Môn quá kém, sợ là Thần Châu Môn đã sớm nghe thấy.

Thương Doãn mở miệng bác bỏ:

- Nói bậy bạ!

Nam nhân thư sinh thay đổi sắc mặt, cười nói:

- Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh mà hở chút khó xử tiểu bối, chán chết. Tục ngữ có nói, gia có gia pháp, thành có thành quy. Tiểu bối thủ vệ làm việc mình cần làm, ngươi nói rõ thân phận lai lịch thì hắn nào dám không cho đi vào? Ba người cũng không cần cứng rắn xông vào, khi không chọc người cười chê đúng không nào?

Thương Doãn cười âm trầm lạnh lùng hỏi:

- Ngươi dám răn dạy ta?

Vẻ mặt nam nhân thư sinh sửng sốt, bất đắc dĩ nói:

- Không phải, người xưa nói kẻ nghĩa nên làm, ta chỉ muốn bênh vực lẽ phải cho các tiểu bối, đã làm sai chỗ nào? Không nghe câu quân tử ham nghĩa, tiểu nhân mê lợi sao? Lớp chúng ta nên biết nghĩa biết đạo . . .

Mắt Thương Doãn lóe tia sáng lạnh, cười khẩy nói:

- Ha ha! Vị đạo hữu này thật là miệng mồm nhanh nhảu, khiến Thương mỗ mặc cảm không bằng. Dám hỏi tôn tính đại danh, ngày sau ta sẽ tự mình đến cửa thỉnh giáo!

Nam nhân thư sinh không để bụng, lắc đầu, chắp hai tay sau lưng khẽ thở dài:

- Ý tốt bị xem như nước chảy trôi đi, ta không làm gì ngươi được.

Nam nhân tạm dừng, cười hiền hòa nói:

- Muốn tới cửa đánh nhau? Thứ lỗi không chiều theo ý được. Tục ngữ nói đúng, quân tử nói miệng không dùng tay, ngươi làm gì được ta?

Thương Doãn nhắm mắt lại, thở hắt ra, khí thế trên người xao động, đám tu sĩ vây xem sợ hãi thụt lùi.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là hai vị tiền bối Nguyên Anh!

Nữ nhân áo trắng mới rồi còn tức giận nam nhân thư sinh lúc này đi theo đám đông né ra sau.

Nàng quay đầu thấy Lâm Nhất hào hứng xem kịch, nhỏ giọng nói:

- Ngươi thật là không có kiến thức gì cả.

Mới rồi Lâm Nhất còn ôm cảnh giác với nam nhân thư sinh, nhưng giờ sinh ra chút hảo cảm, chợt nghe có người trách móc mình thì sửng sốt. Hắn thấy nữ nhân kia đã tránh sang một bên, vẻ mặt hờ hững.

Lâm Nhất không quan tâm nữ nhân kia, vội quay đầu nhìn cửa thành.

Thương Doãn chậm rãi mở hai mắt ra, sát khí tràn ngập quanh người:

- Vị đạo hữu này không chịu hiện ra chân thân là không coi Thương mỗ ra gì phải không?

Sắc mặt của nam nhân thư sinh vẫn như thường, cười nói:

- Gặp gỡ là có duyên, quay người thành kẻ lạ. Ngươi cần gì hỏi gốc gác, ta sợ nhất là có người tìm tới cửa gây sự.

Thương Doãn cười khẩy nói:

- Hừ! Nếu vậy thì không vào Lam thành này!

Gã ra lệnh cho hai người sau lưng mình:

- Chung Ly, Đồ Nguyên, cùng ta triệu tập người, nếu không điều tra rõ lai lịch của người này thì Thương mỗ quyết không bỏ qua!

Chỗ này không được phép đánh nhau, nếu không thì Thương Doãn đã chẳng làm chuyện rắc rối vậy.

Dường như nam nhân thư sinh bị hù sợ, rối rít xua tay:

- Ôi chao, khoan đã! Có cần làm lớn chuyện vậy không? Ta nói là được . . .

Nam nhân thư sinh chưa nói hết câu chợt có hai bóng người đi tới.

Tiếng nữ nhân cười khẽ vang lên:

- Lâm huynh là người lỗi lạc, sao giờ trở nên nhát gan như vậy?