Vô Tiên

Chương 1160: Thiên Lôi Quyết (1)




Sau khi trở lại động phủ của mình, Lâm Nhất nhìn túi Càn Khôn trong tay, buồn cười. May mắn hắn không thiếu linh thạch, không nhức đầu vì thứ này.

Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hắn ngẩng đầu lên, bốn phía đen ngòm, tuy vẫn thấy được nhưng không xem rõ ràng động phủ. Lâm Nhất tìm trong Càn Khôn giới chỉ tìm ra hơn mười khối huỳnh thạch, vung tay ném chúng ra.

Từng khối huỳnh thạch khảm vào vách động, sáng lấp lánh soi tỏ hang núi.

Lâm Nhất cất túi Càn Khôn chứa linh thạch, lấy ba bình đan dược ra, đều là Uẩn Hóa Đan, thích hợp cho Kim Đan trung, hậu kỳ dùng. Hắn gật gù, Thiên Chấn Tử có lòng.

Sau khi kết đan thì Lâm Nhất không còn nhờ vào lực lượng đan dược để tu luyện nữa, nên tu vi Kim Đan mới chậm hơn Long Đan một bước. Giờ chỉ còn cách trăm năm là đến ngày Hậu Thổ tiên cảnh mở ra, việc tăng cao tu vi đã lửa sém lông mày.

Lâm Nhất trải qua nhiều phen gian khổ đi tới Cửu Châu, hắn sẽ không bỏ qua Hậu Thổ tiên cảnh được bao người mong đợi. Muốn đột phá tu vi Kim Đan trung kỳ trong trăm năm ngắn ngủi không khó, khó ở chỗ tu Kim Đan hậu kỳ đến tiểu thành, đại thành, viên mãn, mãi tới cuối cùng kết anh.

Lâm Nhất âm thầm suy tư mọt lúc, lòng đã có tính toán, hắn lấy miếng ngọc giản được Thiên Chấn Tử tặng ra.

Trong ngọc giản cổ xưa có một thiên pháp quyết tên là Ngũ Hành Thiên Lôi Quyết.

Khí ngũ tạng hợp ngũ hành thiên đạo, lấy bộ cương đạp đấu, mật chú linh phù, vận dụng lôi đình rành rọt, thi triển uy thiên địa. Thiên Lôi Quyết nội dung không ngắn, đoạn đầu là về lôi pháp quan trọng, mặt sau chia ra lôi quyết, ấn pháp, đạo hái luyện lôi linh. Cái gọi là lôi linh tức là lực lượng lôi linh ẩn chứa trong thiên địa, tác dụng giống với linh lực trong thân thể tu sĩ.

Lâm Nhất nhớ kỹ nội dung quan trọng của lôi quyết, nhắm mắt tĩnh tư. Mấy canh giờ trôi qua, hắn hơi ngộ ra, sau đó ghi nhớ khẩu quyết lôi pháp. Hiểu cách hái luyện rồi hắn xem chỉ pháp ấn quyết chứa trong ngọc giản, dần chìm đắm vào đó, bất giác hai tay múa may.

Cứ thế qua ba, năm ngày, Lâm Nhất vẫn ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang nhập định. Đột nhiên đuôi mày rung nhẹ, hắn từ từ duỗi hai tay ra, nhích người đánh ra một chuỗi chỉ pháp ấn quyết nhanh như bóng ma.

Ống tay áo tung bay chợt rũ xuống, khí thế quanh người Lâm Nhất ngưng tụ, lẩm bẩm:

- Vân Khởi!

Hai cánh tay cong như ôm trăng, ngón tay chĩa ra đẩy tới trước, hắn chợt mở bừng mắt, tràn đầy khí thế hét to:

- Lôi Lạc!

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe tiếng kim rơi.

Lâm Nhất vẫn ngồi yên, một cánh tay duỗi ra, tay chỉ không khí như đông lại. Lát sau hắn nhếch môi cười giễu, mới qua ba, năm ngày đã tập xong lôi pháp chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng mới rồi khi hành công, linh lực trong người hắn có chút khác lạ, đó là loại uy thé khác với linh lực, nó đến từ hư vô nhưng thật sự tồn tại, lại khó nắm bắt.

Cảm nhận này kỳ diệu mà thú vị.

Lâm Nhất trầm ngâm chậm rãi rút về cánh tay vươn ra, hắn chưa kịp thể hội nhiều thì có tiếng ù ù từ xa đến gần, ngay sau đó động phủ dưới thân rung mạnh. Hắn ngạc nhiên, tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc ầm vang.

Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình. Không! Đây tuyệt đối không phải uy lực của Ngũ Hành Thiên Lôi Quyết. Lâm Nhất đổi sắc mặt, vụt ngẩng đầu lên nhìn.

Đùng đùng lốp bốp!

Trong tiếng sấm nổ xen lẫn tiếng vỡ vụn vang vọng rõ mồn một trong động phủ. Mấy chục khối huỳnh thạch khảm vào vách hang cùng vỡ vụn, Tứ Tượng Kỳ Trận phát ra tiếng rền rỉ ken két. Cùng lúc đó, nguyên động phủ rung bần bật như trời sụp đất nứt, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Các tia điện chạy dọc vách đá như rắn bạc múa may.

Nơi này đâu phải động phủ của tu sĩ, nó là lôi ngục giáng thế.

Lâm Nhất chợt hiểu ra điều gì, hắn phất tay rút lại Tứ Tượng Kỳ Trận. Điện quang không chỗ không ở bỗng chạy vào bồ đoàn dưới thân hắn, uy lực thiên lôi cùng sức mạnh không gì sánh bằng ập đến, Lâm Nhất không ngồi yên được nữa, hắn nhảy cẫng lên, hoảng sợ ngoái đầu nhìn.

Bồ đoàn giống ghế đá đã bị lôi quang bao trùm, ánh sáng chói lòa, tiếng nổ đì đùng không dứt.

Lâm Nhất thấy thế hút không khí.

Thiết Thất đáng giận, ý đồ của gã khi xếp hắn ở chỗ này đã quá rõ ràng.

Lâm Nhất chợt có linh cảm, giơ hai tay lên vung mạnh, hai tia điện mỏng manh bay ra ngoài. Hắn cứng người sau đó vọt nhanh ra động phủ.

Động phủ hàng xóm đã mở rộng cửa, không biết hàng xóm kia đã đi đâu rồi.

Lâm Nhất khựng lại, đứng trong hang nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy từng tia chớp thỉnh thoảng xé rách màn đêm đen sâu thẳm, thiên địa lúc sáng lúc tối. Trong tiếng sấm nổ liên tiếp có cuồng phong rít gào, mưa rơi tầm tã.