Khoảnh khắc Lâm Nhất xuất hiện, các đệ tử chạy trốn đều đứng lại, dáo dác ngó quanh nhưng không ai dám trở về.
Từ khi nào Thiên Chấn môn có thêm một tiền bối Kim Đan? Lạ mặt thật. Nhưng Thiết trưởng lão xưng hô là sư huynh thì chắc không sai được. Có nhiều sư huynh hơn nữa thì được ích gì? Người bên Hư Đỉnh môn là tu sĩ Nguyên Anh, hôm nay Thiên Chấn môn đã gặp vạ đến nơi.
Các đệ tử tứ tán do dự đứng xa xem.
Hoàng Toàn chạy trở về, móc đan dược ra đưa cho Tề Nhã, vẻ mặt lo sợ canh giữ bên Thiết Thất, ba người cùng ngước đầu nhìn.
Lâm Nhất giơ ngang Huyền Kim Thiết Bổng, quát với Viêm Hâm ở phía đối diện:
- Thiên Chấn môn làm việc quái đản, có tiếng xấu, nhưng đó không phải cái cớ cho ngươi lạm sát! Hai ngươi làm tiền bối mà làm hoạt động trộm cướp tồi tệ xấu xa, khiến người khinh thường.
Viêm Hâm khinh miệt mắng lại:
- Huênh hoang! Làm người nên biết tự hiểu mình, không nhìn lại xem ngươi là cái thá gì!
Mắt Lâm Nhất lóe tia sáng lạnh, nói:
- Kẻ mặt người dạ thú đã có từ xưa, đều giống thế này đây.
Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ mà nhục mạ thẳng mặt hai cao đồ của Hư Đỉnh môn, không thể nhịn được nữa.
Viêm Hâm quát mắng, biểu tình cực kỳ khó xem:
- Ngươi to gan!
Tử Oanh Nhi xấu hổ tức tối quát:
- Kẻ cuồng vọng, hãy xưng tên ra!
Lâm Nhất không dao động, tiếp tục bảo:
- Ngừng tay ngay, sau đó sẽ có người tìm hai ngươi tính sổ, nếu không thì . . .
Lâm Nhất tạm dừng, nhướng đuôi mày, gằn từng chữ:
- Có Lâm Nhất này ở đây, không cho phép các ngươi càn quấy!
Mặt Tử Oanh Nhi vặn vẹo nhưng vẫn xinh đẹp, nét mặt quyến rũ đã biến mất, thay vào đó là sát khí:
- Sư huynh, hãy để sư muội dạy cho hắn bài học!
Mới rồi chịu thiệt trong tay Thiết Thất làm Tử Oanh Nhi hơi bực mình, người trước mắt chỉ là một hậu bối Kim Đan trung kỳ, vừa lúc lợi dụng hắn lấy lại sĩ diện, nàng rất háo hức hành động.
Bộ dạng mỹ nhân hờn dỗi đòi giết tăng thêm nét phong tình.
Sắc mặt Viêm Hâm dịu lại, trìu mến nói với Tử Oanh Nhi:
- Vậy thì theo ý sư muội, để sư huynh áp trận cho.
Lâm Nhất lạnh lùng nhếch mép, cười phá lên. Hai sư huynh muội khiêm nhượng hữu lễ, quan tâm nhau, tỏ rõ xem hắn như cá nằm trên thớt mặc họ chặt.
Tử Oanh Nhi dựng đứng mày liễu, quát:
- Đừng vội cuồng vọng, đánh rồi mới biết tay nhau!
Tử Oanh Nhi hé môi phun ra một phi kiếm nhỏ xíu tinh trí bắn về phía Lâm Nhất. Sau đó Tử Oanh Nhi đổi sắc mặt, kim kiếm dưới chân đối phương vẫn lơ lửng giữa không trung mà bóng người đã mất.
Tử Oanh Nhi vội vận dụng thần thức quan sát bốn phía, chợt nghe Viêm Hâm hét to:
- Sư muội cẩn thận!
Trong kinh hoàng, Tử Oanh Nhi vận dụng phương đỉnh hư ảo bảo vệ toàn thân, chợt thấy mây đen giáng xuống, một cây gậy sắt đập xuống đầu.
Đùng!
Trong tiếng nổ trầm đục, phương đỉnh tán loạn, Tử Oanh Nhi lảo đảo khó đứng vững, nàng rơi xuống sơn cốc.
Viêm Hâm hét to:
- Sư muội!!!
Gã lắc người định lao vào sơn cốc cứu Tử Oanh Nhi, nhưng một bóng rồng theo gió bay tới, kèm theo cây gậy sắt đen nhánh. Viêm Hâm không kịp nghĩ nhiều vội lấy ra phi kiếm ngăn cản, lòng thầm lo an nguy của sư muội.
Vang tiếng nổ điếc tai, phi kiếm của Viêm Hâm bị đánh bay sang một bên, gậy sắt không giảm thế hạ xuống, đập trúng sống lưng gã.
Nếu sư muội bị gì thì sư phụ sẽ tha cho gã sao? Mà sao gậy sắt của tiểu tử này hung mãnh thế. Trong lúc gấp gáp, một phương đỉnh hiện ra sau lưng Viêm Hâm, gã không quên vươn tay chộp Tử Oanh Nhi.
Viêm Hâm vừa ôm Tử Oanh Nhi đang rơi vào ngực, chưa kịp cảm nhận thơm mềm thì cảm giác lưng như bị đá núi đập trúng.
Bùm!
Sức mạnh lớn khó chịu đựng ập đến, Viêm Hâm cùng giai nhân rớt xuống đất.
Viêm Hâm một lòng hai dùng lúc này mới biết mình sơ sẩy khinh địch, gã chật vật giơ tay búng ra cục lửa lấy công làm thủ, thừa dịp sơ hở mang Tử Oanh Nhi bay lên trời trốn.
Một gậy đập rớt Tử Oanh Nhi, cho Viêm Hâm một cú quá đau nhưng Lâm Nhất không thừa dịp đó xuống tay giết, bóng rồng mờ nhạt tán đi, hắn hiện hình tại chỗ cũ.
Cục lửa bập bùng cháy thoáng chốc hình thành bức tường ấm, tựa như địa ngục lửa nóng ngăn cách hai phe địch ta, uy thế hơi kinh người làm Lâm Nhất có chút rung động. May mắn vừa rồi hắn cẩn thận nên thoát nạn. Viêm Hâm trúng một gậy cũng không đáng lo, may mắn Tử Oanh Nhi bị thương nên Lâm Nhất sẽ không gặp cảnh một chọi hai khó khăn, hắn hơi yên lòng.
Vì không đủ tu vi nên Lâm Nhất cũng không cho rằng mình sẽ thắng nổi tu sĩ Nguyên Anh. Hơn nữa đối phương còn có Tử Oanh Nhi Kim Đan hậu kỳ, nếu hai người cùng hành động thì cuối cùng người chịu thiệt là Lâm Nhất.
Nếu không có người khác ở một bên vướng chân vướng tay thì Lâm Nhất có thể thoải mái giằng co với Viêm Hâm.
Viêm Hâm vội lấy ra ngọc thuyền, đặt Tử Oanh Nhi vào. Hoàng Toàn, Tề Nhã và đám đệ tử đứng xem tình hình đã thấy rõ mọi thứ, rất là phấn khởi.
Một gậy đập rớt tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, lại một gậy đánh cao thủ Nguyên Anh rớt xuống sơn cốc, Lâm trưởng lão đã bày ra hùng phong ngút ngàn.
Hoàng Toàn không kìm lòng được dẫn đầu hét to:
- Lâm trưởng lão uy vũ!!!
Hoàng Toàn la xong có người hùa theo, tiếng rống Lâm trưởng lão uy vũ phút chốc vang vọng bốn phương tám hướng. Các đệ tử chạy tứ tán đều vòng về, chốc lát sau, hai, ba mươi người lại tụ tập, hưng phấn nhìn Lâm trưởng lão đứng trên cao, tràn ngập tôn sùng ngước nhìn.
Thiết Thất thấy thế thầm thở phào, nuốt đại mấy viên đan dược, không kìm được liếc trộm cây gậy sắt đen nhánh, trái tim thít chặt. Sau đó Thiết Thất lắc đầu, nét mặt giãn ra. Thôi, cho ngươi làm sư huynh vậy, ai kêu gậy to của ngươi lợi hại.