Vô Tiên

Chương 1154: Xem như tai họa ngầm (1)




Đi tới Thiên Chấn môn, Lâm Nhất nghỉ ngơi yên ổn hai ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba có tiếng động ồn ào buộc hắn tỉnh lại từ tĩnh tọa, hắn rất ngạc nhiên.

Đệ tử Thiên Chấn môn điên cuồng làm hắn hơi bất ngờ. Mấy chục tu sĩ Trúc Cơ ùa lên, đặc biệt là phi kiếm, lôi pháp cùng tung ra, cảnh tượng khá đồ sộ.

Bọn họ đều là hạng gian xảo bại hoại, nhưng khi đối mặt kẻ địch bên ngoài tấn công vào thì hung hãn không sợ chết, rất dữ dội.

Thiên Chấn môn ít người từng khiến Lâm Nhất coi nhẹ, nhưng bây giờ thì hắn giảm bớt sự khinh thường, thay đổi cái nhìn đôi chút. Khi hắn thấy cái gọi là ‘kẻ cướp’ đến tấn công thì càng hoang mang hơn.

Nữ nhân áo đỏ trông lạ mặt, nam nhân áo trắng chẳng phải là sư huynh của Liễu Hề Hồ sao? Lâm Nhất từng gặp người này một lần trước động phủ của Liễu gia, sao gã chạy tới đây giết người?

Sau đó Thiết Thất dẫn theo đám người làm hành động đàn sói đuổi cọp, xua hai người chạy vào sơn cốc, rồi la lối ồn ào. Lâm Nhất nghe xong mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, hóa ra là Hư Đỉnh môn đến kiếm chuyện.

Đệ tử của Thiên Chấn Tử toàn là tán tu, đã tập thành thói quen, khi gặp kẻ xâm nhập tìm đến là họ sẽ mắng chửi, cử chỉ thô bạo vô lý, hung hăng càn quấy, tất cả là bản tính của họ xui khiến mà ra. Viêm Hâm và Oanh Nhi làm tiền bối nhưng không nói không rằng đã xuống tay giết hai tu sĩ Trúc Cơ thì hơi quá đáng.

Hơn nữa vết thương của Liễu Hề Hồ đã tạm lành, Hư Đỉnh môn đến đây thu sau tính sổ, vậy chứ ban đầu sao không làm gì? Nếu Viêm Hâm không rời đi Liễu gia thì những chuyện sau đó đã không xảy ra. Dù ngươi đến đòi lại công bằng nhưng không thể thừa dịp Thiên Chấn Tử đi vắng mà tùy ý giết người chứ!

Lâm Nhất thầm suy tư giây lát, nhẹ lắc đầu. Hắn bất giác đứng về phía Thiên Chấn môn, là vì thân phận trưởng lão sao? Hay vì trong lòng ghét Viêm Hâm?

Mới chốc lát trong sơn cốc lại có đánh nhau, Lâm Nhất do dự một lúc rồi nhướng chân mày, đứng lên đi ra động phủ.

Trong sơn cốc đã hỗn loạn.

Ban đầu Viêm Hâm nói chuyện với Thiết Thất, biểu minh thân phận. Gã vốn định lấy hành vi ác ôn thường ngày của Thiên Chấn môn làm cái cớ để nghiêm nghị mắng chửi họ, để mình nắm đằng cán. Nhưng Viêm Hâm chưa mở miệng đã bị đối phương chửi thúi đầu.

Nếu đã không nói lý được thì đánh vậy. Viêm Hâm muốn bắt giặc thì bắt vua trước, mỗi tội Thiết Thất đáng ghét không chịu mắc mưu. Đối phương rống to một tiếng, đánh ra mấy chục tia chớp, trong sơn cốc thành khu vực đầy lôi. Khoảnh khắc đó, mấy chục người tụ tập lại như con nhím làm Viêm Hâm hết đường xuống tay.

Với tu vi của Viêm Hâm vốn không thèm để đám tu sĩ Trúc Cơ vào mắt, nhưng mấy chục tia chớp bỗng giáng xuống.

Tựa như thiên uy giáng xuống, tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám ngay mặt đón đỡ, trước mặt có ao sét không thể vượt qua.

Thoáng chốc giằng co, đám người Thiên Chấn môn tăng mạnh sĩ khí, tiếng mắng chửi vang trời. Viêm Hâm vừa xấu hổ vừa tức giận muốn lấy lùi làm tiến, dụ đối phương tản ra rồi sẽ đánh chết từng người. Ai ngờ đám người kia co cụm một chỗ không chịu tiến lên thêm một bước, chỉ đánh ra từng tia chớp, tuy rậm rạp nhưng không lộn xộn, làm Viêm Hâm bó tay.

Vào phút then chốt, phụ nữ tinh tế hơn, Oanh Nhi thấy sư huynh khó xử thì đứng ra định đấu đơn. Nàng nói có lệnh sư môn, buộc phải dạy cho Thiết Thất một bài học đòi lại công bằng cho vết thương của sư tỷ Liễu Hề Hồ. Nếu Thiết Thất có gan thì so tài với nữ nhi như nàng một phen.

Con người, dù là hào kiệt hay kẻ xấu vẫn không tránh khỏi bị nữ nhân chọc giận, một phút tức giận là khởi đầu của biến số.

Kết quả là Thiết Thất nổi giận!

Ta không đánh lại cao thủ Nguyên Anh chứ chẳng lẽ không đánh thắng nổi hạng nữ nhân Kim Đan hậu kỳ như ngươi sao? Lão tử thích nhất là vùi dập hoa!

Lưng dựa sơn môn, có nhiều đệ tử áp trận, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, Thiết Thất gầm rống xông lên. Nhưng gã chưa kịp đánh với nữ nhân kia thì Viêm Hâm ngầm hiểu đã chặn đường đi của gã, khi phe Thiên Chấn môn phát hiện đã muộn màng.

Oanh Nhi vốn tên là Tử Oanh Nhi, nhan sắc trẻ trung xinh đẹp nhưng tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì toàn là người sống mấy trăm tuổi, chẳng phải hạng tầm thường.

Thiết Thất bị lừa, chui đầu vô rọ, buộc phải nổi giận đùng đùng nhào về phía nữ nhân quỷ kế đa đoan kia.

Chớp mắt hai người dây dưa với nhau.

Thiết Thất có lôi pháp kiêu dũng, Hư Đỉnh môn thì sở trường về phòng ngự. Đấu được vài hiệp thì Tử Oanh Nhi không chịu nổi đối phương hung ác liên tục bị đánh lùi. Ngay lúc này, Viêm Hâm nhúng tay vào.

Thiết Thất tức điên, không kịp mắng chửi đã luống cuống tay chân. Đám đệ tử Thiên Chấn môn thấy trưởng lão chịu thiệt, muốn lại giở chiêu vạn sét đánh trợ giúp. Nhưng ba người kia dây dưa với nhau, sơ sẩy một cái là hại luôn người nhà, làm giảm mạnh uy lực lôi pháp họ đánh ra.

Một cao thủ Nguyên Anh chẳng những bị nhục mạ thúi mặt còn không làm gì được đám người ô hợp này, quá mất mặt. May mắn có sư muội giúp đỡ mới bám giữ được Thiết Thất đáng ghét. Tên cầm đầu tội ác này quá hung hãn, Viêm Hâm nổi lên lòng giết người.

Viêm Hâm đột nhiên ra tay buộc Thiết Thất lo đầu không lo đuôi được, gã chực chờ xuống tay giết người nhưng bị lôi quang liên tiếp đánh tới quấy nhiễu, là đám tiểu bối Trúc Cơ ở một bên phá bĩnh. Viêm Hâm hung ác không quan tâm tất cả lấy ra phi kiếm giết hướng đám đông.

Mấy chục người tụm lại một cục nhìn như lộn xộn nhưng được Thiết Thất dẫn dắt tiến lùi có trật tự, nhờ vậy mới buộc địch thủ lùi bước. Lúc này không có ai ra lệnh, mọi người chỉ dựa vào nhiệt huyết liều mạng, bị Viêm Hâm thừa dịp chọc vào lỗ hổng đảo ngược tình thế.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mấy người ngã xuống đất, đệ tử Thiên Chấn môn rối loạn. Có người muốn chạy trốn, có người muốn nhìn xem Thiết trưởng lão ra sao rồi, có người bất chấp tất cả đánh lôi pháp về phía Viêm Hâm. Hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ la to rách cổ họng, bỗng bị kiếm quang đâm tới gần. Khó thể ngăn cản pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh, hai người kia bất đắc dĩ quay đầu chạy trốn.

Lần này tiêu đời. Không rõ tình huống của Thiết trưởng lão thế nào, còn sót lại hai tiền bối Kim Đan cũng chạy mất, mọi người không có trụ cột thoáng chốc tan tác. Phi kiếm của Viêm Hâm tung bay trên dưới vô tình cắt từng mạng sống.

Viêm Hâm cười phá lên:

- Ha ha ha! La cho dữ rồi chạy càng nhanh, chỉ là một đám chó điên!

Mặt Viêm Hâm không cười, ánh mắt âm trầm lóe tia sung sướng.

Nhìn đệ tử môn hạ lần lượt bị giết, khóe mắt Thiết Thất muốn nứt ra:

- Dừng tay! Đồ tiểu nhân vô sỉ!

Thiên Chấn môn tích lũy trăm năm mới được vài chục người, đều là tâm huyết của sư phụ.

Thấy có vài người đứng ngây ra tại chỗ sắp bị kiếm quang chém ngã, Thiết Thất sốt ruột hét to:

- Biến mau! Chờ chết à!

Thiết Thất lo la hét quên đề phòng, gã rú lên, bị Viêm Hâm đánh ra kiếm quang trúng ngực, không chịu nổi té khỏi phi kiếm.

Tử Oanh Nhi đang vất vả ứng đối thoáng chốc nhẹ nhõm, cảm ơn Viêm Hâm. Cùng là tu vi Kim Đan hậu kỳ nhưng khi đánh nhau nàng vẫn bị yếu thế hơn, có thể thấy Thiết Thất hung hãn khó địch lại, mới rồi nhờ có sư huynh.

Viêm Hâm cảm thấy uất nghẹn trong ngực tan biến, mặt mày hớn hở cất cao giọng nói:

- Có sư huynh ở đây sẽ không để sư muội chịu uất ức!