Từ Ngọc Sơn trấn đến Đoạn Ngọc Sơn phong chỗ của Ngọc Sơn trấn cách năm vạn dặm đường, nếu là trước kia ngự kiếm phi hành sẽ mất hai, ba ngày. Giờ Lâm Nhất chỉ mất nửa canh giờ là đến nơi, đã bao gồm thời gian chậm trễ vì việc khác.
Sau khi từ biệt trước động phủ, Lâm Nhất được Liễu gia chủ dẫn tới truyền tống trận ở trấn trên. Dùng trận này đi Hạ Châu cần năm mươi khối linh thạch, đi trận nhỏ cách Thiên Chấn môn không xa chỉ cần năm khối linh thạch.
Truyền tống trận đưa đi chỗ khác nhau, Lâm Nhất lại được tăng thêm kiến thức.
Truyền tống trận nằm trong trạch viện Liễu gia khác với những gì Lâm Nhất biết, bên trong có thêm một khối biểu thị la bàn địa lý. Lâm Nhất thầm chú ý, lấy ra năm khối linh thạch trả tiền dùng trận pháp.
Thấy Lâm Nhất xa lạ khách sáo, Liễu gia chủ rối rít từ chối. Hắn cười nói với Liễu Hiền một câu ‘quân tử không ham của, tiểu nhân thì sáng mắt!’ sau đó biến mất trong truyền tống trận.
Về sau Liễu gia chủ khen nức nở Lâm đạo hữu rất có phong độ quân tử. Giờ đây vị ‘quân tử’ này đã đến trấn nhỏ cách năm vạn dặm, Ngọc Bắc trấn.
Nơi này xấp xỉ với Ngọc Sơn trấn chỗ ở của Liễu gia, là trấn nhỏ ven biển tận cùng phía bắc Ngọc Sơn đảo.
Lâm Nhất ở lại trấn nhỏ nửa canh giờ, đương nhiên phải nếm thử rượu ngon địa phương. Trong phàm tục có câu đọc vạn quyển sách, đi dặm đường, còn hắn rảnh rỗi đi ngàn dặm đường, nếm rượu của muôn nhà.
Lâm Nhất đi dạo mấy quán rượu, rượu ngon nơi này đều ủ từ trái cây. Tên rượu khá êm tai, như Ngọc Dịch, Ngọc Lộ, vào miệng thì ngọt lành mềm mại, có chút phiêu dật, nhưng không thuần hậu bằng rượu cay ủ bằng ngũ cốc.
Lâm Nhất ra khỏi trấn, đi dọc theo bãi biển, ngửa đầu thấy ngọn núi chống trời đột ngột vươn lên từ mặt biển. Nhìn chăm chú sẽ thấy bên dưới ngọn núi ngàn trượng có một vòng xanh ngắt, từ ngàn trượng trở lên thì trụi lủi, đen nhánh giống như bị khói hun lửa đốt, rất kỳ dị.
Nghe người trong trấn bảo đây là Đoạn Ngọc Sơn phong, chỗ ở của Thiên Chấn môn.
Lâm Nhất như phàm nhân du lịch, hắn dần đến gần Đoạn Ngọc Sơn phong. Bốn phía rừng núi rậm rạp, đá núi lởm chởm, đừng nói không thấy bóng người, cũng không có con đường mòn.
Ngẩng đầu nhìn quanh, đáy mắt lóe tia sáng đỏ, Lâm Nhất lắc đầu. Huyễn Đồng không thấy dấu hiệu trận pháp nào, hắn tùy ý dùng thần thức nhìn qua, xem thấu trong ngoài ngọn núi.
Dù gì cũng xem như là tiên môn mà sao không có đại trận phong sơn?
Đang lúc Lâm Nhất ngạc nhiên thì có hai vệt kiếm vụt qua từ đỉnh đầu, đáp xuống trước mặt hắn. Đó là hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, biểu tình hung tợn.
Có lẽ vì thấy cử chỉ của Lâm Nhất mờ ám nên một nam nhân râu rậm quát:
- Chỗ tiên môn không cho phép kẻ trộm cướp rình ngó, xéo!
Một tu sĩ mặt trắng không râu cười khẽ, châm biếm nói:
- Có lẽ đến bái sư học nghệ, Thiên Chấn môn ta không thu phàm nhân.
Nhìn cách cư xử của hai người đứng cách mấy trượng làm Lâm Nhất nhớ tới hai sư đồ kia, đúng là trên làm dưới theo, môn phong y như nhau.
Lâm Nhất dửng dưng lắc đầu, khí thế khuếch tán phát tán, không đợi đối phương kịp ngạc nhiên hắn đã giơ tay ném ra tấm ngọc bài trưởng lão.
Hai người có chút ánh mắt, chưa đón lấy ngọc bài đã nhảy xuống phi kiếm.
Nam nhân râu rậm cực kỳ tự nhiên ngoác miệng cười tít mắt, nịnh nọt nói:
- Thì ra là vị tiền bối! Thất kính! Thất kính!
Gã đang suy đoán thân phận của người này thì bị tiếng la phát ra từ bên cạnh làm giật nảy mình.
Nam nhân mặt trắng nhét ngọc bài vào tay đồng bạn, cung tay lạy dài, động tác cực kỳ khoa trương:
- Vãn bối họ Tề tên Nhã, bái kiến Lâm trưởng lão!
Nam nhân râu rậm cơ mặt cứng ngắc, xem kỹ ngọc bài sau đó quỳ xuống đất, hai tay dán sát đất hô to:
- Vãn bối tên Hoàng Toàn, khấu kiến trưởng lão!
Tu sĩ tên Tề Nhã không kịp trở tay, đứng không được mà quỳ cũng không phải, gã cười ruồi với Lâm Nhất. Gã có cái tên không kém nhưng chẳng phải loại người độ lượng rộng rãi, trong bụng rủa thầm: Hoàng Toàn, cái đồ tiểu nhân nịnh nọt, có gan làm ta mất mặt xấu hổ trước tiền bối, lão tử không bỏ qua cho ngươi!
Dù nghiêng theo chiều gió cũng đừng mau vậy chứ? Mới rồi Lâm Nhất còn đang nghĩ hai sư đồ kia tệ hại, nào ngờ có người đến sau còn nổi trội hơn.
Ngẫm lại sắp tham gia vào Thiên Chấn môn khiến Lâm Nhất bĩu môi, nhếch mép cười khổ.
Lâm Nhất nhẹ giọng nói:
- Miễn lễ, đứng lên nói chuyện.
A, vị trưởng bối này cá tính hiền hòa!
Hoàng Toàn nhảy cẫng lên, mặt hớn hở nịnh hót:
- Lâm trưởng lão, xin ngài hãy cất ngọc bài, có chuyện gì cứ sai bảo, Hoàng Toàn nguyện dốc sức khuyển mã ra!
Tề Nhã không cam lòng chậm hơn, cũng vội vã ton hót:
- Lâm trưởng lão chắc là cao nhân mà môn chủ vời đến, Thiên Chấn môn ta từ đây sẽ thanh thế vang xa!
- Hoàng Toàn thành tâm bái vào môn hạ của Lâm trưởng lão, hầu hạ trước giường . . .
- Lâm trưởng lão, tâm nguyện suốt đời của Tề Nhã là được trở thành đệ tử khai sơn của ngài!
- Cầu xin Lâm trưởng lão thành toàn!
- Xin Lâm trưởng lão khai ân!
- . . .
- Phù!
Lâm Nhất ngửa đầu thở hắt ra ức chế trong lồng ngực, sắc mặt dần lạnh lẽo. Hai người kia không hiểu, mắt cún long lanh chờ hắn nói chuyện.
Lâm Nhất nhoẻn miệng cười nói:
- Vừa đến nơi, hiểu biết ít ỏi về Thiên Chấn môn, hai người không ngại phiền thì nói một chút nghe thử.
Lâm Nhất bỏ lại một câu rồi ném ra phi kiếm đạp dưới chân, chậm rãi tiến lên. Hoàng Toàn và Tề Nhã lật đật theo sau, giành nhau kể nhiều điều trong sơn môn.
Lướt qua cây cối đá núi ngáng đường, ba người đến trước sườn núi bên dưới Đoạn Ngọc Sơn phong.
Phía chính nam sườn núi là một sơn cốc, xung quanh muôn hoa đua nở, phương xa rậm rạp um tùm, phong cảnh khá đẹp.
Đi qua sơn cốc không xa thấy vách đá mé bên cạnh khắc ba chữ to Thiên Chấn môn, mỗi chữ to cỡ vài trượng như được khắc bằng đao búa, toát ra khí thế hung hăng.
Hoàng Toàn chỉ vào sơn cốc, cười nói:
- He he, đây là chỗ sơn môn của Thiên Chấn môn ta.
Tề Nhã hùa theo: