Thiên Chấn Tử vừa nói dứt lời, Lâm Nhất liền ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nghe ra được điều kỳ lạ trong đó.
Ra tay là điều không tránh khỏi, nhưng sư huynh dài, sư huynh ngắn là muốn làm gì? Ta xưng huynh gọi đệ với đồ đệ của ngươi, ngươi lại coi như là gì của ta? Thế tục trong giang hồ, sơn tặc bức ép người khác nhập bọn cũng chỉ như vậy mà thôi!
Mà cái gọi là ba biện pháp chẳng qua chỉ là cùng một cách mà thôi. Sau khi Lâm Nhất hắn đánh một trận với Thiết Thất, chết hay sống không cần lo, nợ Liễu gia còn thiếu có thể kéo dài tới sang năm rồi trả, mà các loại pháp bảo, linh thạch trên người hắn được quyền lấy làm lãi, cũng chính là nói hắn chắc chắn thất bại. Đây là sư đồ chúng vẽ thêm chuyện, chẳng qua chỉ muốn chiếm thêm chút lợi trong đó mà thôi!
Thiên Chấn Tử kia uổng là môn chủ một phái, lại có thể tính toán tỉ mỉ như vậy, thật khiến người khác khinh thường!
Lâm Nhất âm thầm cân nhắc, sau đó cất giọng hỏi:
- Lời tiến bối nói không thể thay đổi, tại hạ còn có chỗ không hiểu...
- Ha ha! Lão phu thích lên mặt dạy đời, không ngại chỉ dạy ngươi một hai điều, nói nghe một chút xem!
Quỷ kế đã thực hiện được, tâm tình của Thiên Chấn Tử rất tốt!
Lâm Nhất trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Trong khi ta và Thiết Thất liều mạng với nhau, nếu có người nhúng tay thiên vị một bên thì nên làm sao? Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, nếu có thể may mắn thắng được Thiết Thất, không cần gã gọi ta là sư huynh, chỉ cần xóa bỏ chuyện ngày hôm nay, không được ép Liễu gia trả nợ nữa, được hay không?
Nghe thấy vậy, Thiết Thất tức giận nói:
- Ngươi con mẹ nó còn muốn thắng ta...
Lâm Nhất cười lạnh, không thèm để ý tới gã, chỉ chờ đáp án của Thiên Chấn Tử.
- Tiểu tử, khi lão phu giải thích cho ngươi, hỏi thêm một câu...
Thiên Chấn Tử vuốt chòm râu dài, bỗng nhiên bí hiểm hỏi:
- Ngươi thật sự là một tán tu?
Lâm Nhất không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Thiên Chấn Tử bên ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nói:
- Như vậy càng tốt! Hai người các ngươi mặc dù ra tay, cho tới khi phân được thắng bại lão phu cũng sẽ không hỏi tới, mà nếu ngươi có thể thắng được Thiết Thất, chuyện của Liễu gia xóa bỏ cũng không hẳn là không thể, chỉ có điều nếu ngươi không chết, đến lúc đó lão phu còn có lời nói...
Ống tay áo của gã hất lên lại chắp tay, nhắm mắt thư giãn.
- Ha ha! Bộ phi kiếm kia cũng không tồi, có lẽ có thể đáng giá hơn một vạn linh thạch!
Lúc này Thiết Thạch đã tỏ vẻ thèm thuồng, đang vội vàng chiếm bộ phi kiếm mà Liễu Hề Hồ làm rơi làm của riêng. Thấy sư phụ Thiên Chấn Tử đã nói xong, gã hung dữ mắng Lâm Nhất:
- Lão tử có tu vi chính là Kim Đan hậu kỳ, gọi ngươi sư huynh? Làm con mẹ nó đại mộng thiên thu của ngươi đi...
Liếc mắt nhìn Thiên Chấn Tử khoanh tay đứng nhìn kia, Lâm Nhất ngược lại nhếch cười lạnh với Thiết Thất, sự lạnh lẽo trong mắt chớp động, linh khí làm phi kiếm dưới chân hắn đột ngột biến mất, một cơn gió nâng người hắn trên không trung, hắn nhấc thiết bổng trong tay lên ngang, khí thế quanh thân xoay người bay lên, quát:
- Ta đánh chính là Kim Đan hậu kỳ...
- Lời này nghe quen tai...
Thiết Thất lơ đãng giếu cợt một tiếng, ngón tay lập tức điểm một cái, pháp bảo phi kiếm mãnh liệt lôi quang. Nhưng trong nháy mắt thần sắc của gã thể hiện vẻ giật mình, cách đó hơn mười trượng đã không thấy tiểu tử kia nữa.
Ra tay trước chiếm được lợi thế, chiêu này cũng học của lão tử à? Thiết Thất khinh thường hừ lạnh một tiếng, khu động phi kiếm bảo hộ trước thân người, không quên nâng tay lấy ra hai luồng lôi vân tới, chỉ đợi một kích của đối phương đánh tới. Nhưng ngay sau đó mặt gã liền biến sắc, bóng dáng liên tục trốn tránh, ném ra sau hai đạo sấm sét.
Khoảnh khắc Lâm Nhất hiện thân đã tới sau lưng Thiết Thất, theo sau đó còn có một cơn gió đen, Thiết Thất lui ra sau hơn mười trượng mới miễn cưỡng đứng vững thân người, không kiềm chế được thể hiện vẻ mặt hoảng sợ.
Lâm Nhất đã đứng trên không trung, thiết bổng hung hãn mà nặng bị lôi quanh vờn quanh, không ngừng vang lên những tiếng nổ 'răng rắc', từng đạo lôi quang chớp nháy, tiếp theo đó chạy dồn về hướng hai tay giống như trọng hình đánh tới thân, ống tay áo trong nháy mắt bị xé toạc, từng sợi tóc đen trên đầu dựng thẳng lên, thân người run rẩy gần như khó có thể tự kiềm chế, 'ầm' một tiếng, áo bào trên thân nổ tung, lộ ra long giáp vàng óng bao phủ cánh tay cường tráng.
Lâm Nhất buồn bực hừ một tiếng, nhíu hai hàng mày lại, hai mắt tỏa ra ánh sáng, một long ảnh bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên ẩn vào trong cơ thể, chỉ là một khoảnh khắc, nhưng khuôn mặt đỏ hồng đã lâu không giảm bớt lại bỗng giảm đi mấy phần.
Giữa không trung, long giáp phát sáng rực rỡ, thiết bổng khiến người khác sợ hãi, màu đỏ sậm ở trên người Lâm Nhất khiến hắn giống như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt.