Vô Tiên

Chương 1139: Mỹ nữ đấu dã thú (2)




- Lão tử không ức hiếp nữ nhân, nhưng lão tử giết nữ nhân! Là chính ngươi tự tìm...

Tiếng quát còn chưa ngừng, Thiết Thất đã há mồm phun ra một lôi quang, chỉ nghe thấy tiếng vang 'Rắc rắc vù vù...', một thanh phi kiếm nhanh như sét đánh đánh từ đỉnh đầu tới.

Ống tay áo của Liễu Hề Hồ huy động, bảy điểm hàn quang bỗng nhiên bạo nộ phóng tới, hoa lệ như hoa mùa hạ, vô cùng lóa mắt. Chỉ trong khoảnh khắc, phi kiếm đã vọt lên ba thước, nhanh chóng chuyển động, bay trên không hóa thành một vòng trăng tròn.

Một tiếng 'Ầm..' nổ vang đinh tai nhức óc, lôi quang mất đi, hiện ra một thanh phi kiếm khí thế bức người, tiếp theo 'răng rắc' không ngừng chấn động; trăng tròn chuyển động hơi chậm, ngay sau đó quang hoa lấp lánh, vẫn không chịu lui về sau nửa bước.

Một kích còn chưa hoàn toàn công tới, Thiết Thất đã thoáng kinh ngạc. Phi kiếm và pháp bảo của đối phương nhất thời quần đấu không dứt, khó phân thắng bại. Lúc này tiếng mắng của Thiên Chấn Tử truyền tới...

- Hừ! Tiểu nữ tử có tu vi chính là Kim Đan hậu kỳ, ngươi cũng đừng khiến vi sư mất mặt!

Da mặt Thiết Thất cứng ngắc, trừng mắt quát:

- Sư phụ không được cho kẻ khác uy phong, lão... Ta đánh chính là Kim Đan viên mãn...

Hai tay gã huy động, không thấy có ý giữ sức, đã có lôi vân lan tỏa. Gã giơ một ngón tay lên, trên không trung rơi xuống một đạo sấm sét, 'rắc rắc vù vù' một tiếng đánh về phía đối thủ.

Bất chợt thấy thiên lôi hạ xuống trên đỉnh đầu, Liễu Hề Hồ không dám chậm trễ, lấy một mảnh ngọc phù ra bóp nát, giơ tay lên ném đi, liền nhìn thấy ánh sáng lưu chuyển, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một tượng tháp ngọc kích thước khoảng hơn mười trượng thấp thoáng giữa không trung.

- Ầm...

Sấm sét vang dội, ngọc tháp lắc lư vài cái, nhưng vẫn bình yên vô sự.

Thiết Thất lén phun một cái, ngón tay điểm nhanh, một đạo lôi quang lại rơi xuống tiếp sau đó...

- Ầm ầm....

Cả sơn cốc lập tức bị vùi lấp bởi từng tiếng sấm nổ. Liễu Hề Hồ gặp nguy không loạn, tiện tay bấm pháp quyết, một tầng phương đỉnh hư ảo hiện lên, tăng thêm một lớp phòng ngự nữa bên dưới tháp ngọc.

Ra tay luân phiên đều bị đối phương ngăn cản, bị một nữ tử ngăn cản, lần này thật mất mặt. Sắc mặt của Thiết Thất biến thành màu đen, vẻ mặt hung ác, nói lại:

- Hừ! Xem ngươi còn có thể chống được tới bao giờ, lão tử còn không tin...

Hai tay gã vung lên giống như quạt gió, trên bầu trời sáng sủa xuất hiện rất nhiều lôi vân, khi thủ quyết của gã dẫn động, từng đạo sấm hiện đồng loạt đánh xuống...

Thấy dáng vẻ kia của đồ đệ mình, Thiên Chấn Tử khinh thường giễu cợt một tiếng, vẫn thong dong nhắm hai mắt lại. Gã tỏ vẻ như vậy hiển nhiên đã hiểu rõ kết quả của trận chiến này.

Tộc nhân Liễu gia nín thở định thần, hai mắt nhìn chằm chằm không rời một khoảnh khắc nào. Thiết Thất hung ác mà thô bạo, lôi pháp kinh người, mà Liễu Hề Hồ nhìn như yếu đuối, lại điên cuồng đứng sừng sững không chịu khuất nhục. Hai người cùng thi triển bản lĩnh, liều mạng tới mức kinh thiên động địa, trong khoảng thời gian ngắn khó phân định được thắng bại.

Liễu gia huynh muội trốn phía sau đám người, tâm trí đã lơ lửng đi xa. Cô cô nhà mình không chỉ có dung mạo như thiên tiên, mà bản lĩnh còn thần thông quảng đại, khiến người khác nhìn thấy kinh ngạc và ao ước không thôi. Tình cảnh này chính là mỹ nữ đấu với dã thú, khiến huyết mạch trong người sôi sục, không kiềm chế được muốn xắn tay áo lên.

Lâm Nhất đứng ở trên một ngọn núi nơi xa đang âm thầm lắc đầu. Hai người kia đánh nhau tới sống tới chết hắn đều nhìn rõ ràng, ai ưu ai kém hắn cũng đã hiểu rõ.

Hai người đánh nhau, một bên chỉ có thể bị động chịu đòn, vẫn không ra tay, cuối cùng sẽ như thế nào?

Tu vi của Liễu Hề Hồ này không kém, có phù tháp ngọc cùng với hư đỉnh hư ảo dùng để phòng ngự, còn có bộ pháp bảo phi kiếm với uy lực không tầm thường coi như là vũ khí tấn công địch sắc bén, nữ tử này chính là cao thủ trong thế hệ tu sĩ Kim Đan kỳ. Nhưng Thiết Thất đối mặt với nàng ta chính là sự tồn tại của một con sói ác, dũng mãnh thiện chiến. Dưới uy áp sấm sét liên tục đánh xuống, nàng ta căn bản không có cơ hội đánh trả, kết quả cuối cùng thế nào có thể nghĩ tới được.

Không ngờ Thiết Thất kia hung ác, khó chơi như vậy, nhất là lôi pháp có chút bá đạo này. Khi nhớ tới phương pháp mà Công Dã Can sử dụng với Vệ Thung, pháp lực ngưng kết thượng tu mới có thể tích trữ đánh xuống một kích. Gã này tiện tay đã bắn ra một đạo sấm, khiến người khác bất ngờ không cảm giác được, cũng khó chống đỡ được, có thể thấy được lôi pháp của Thiên Chấn môn có chút huyền diệu, khiến người nhìn thấy có phần kiêng kị, còn có chút trông mà thèm.

Phải biết rằng, Lâm Nhất đã từng nếm trải đau khổ do lôi pháp tạo ra. Nếu âm thầm quen thuộc phương pháp này, khi đối địch sẽ chiếm được một phần tiên cơ.

Không uổng công xem lần náo nhiệt này, ít nhất khiến hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng. Nơi này chỉ là một góc hẻo lánh của Hạ Châu, đây chẳng qua cũng chỉ là đấu pháp giữa các tu sĩ Kim Đan, nghĩ tới Cửu Châu rộng lớn cùng với rất nhiều cao thủ... Quả thực khiến người ta say mê.

Lâm Nhất bên này đang mơ màng, tình huống đấu pháp của hai người bên kia...

Không ngừng chống lại lôi pháp hung hãn của Thiết Thất, phù tháp ngọc của Liễu Hề Hồ ầm ầm sụp đổ, hơn mười trượng tháp ngọc thoáng chốc biến thành hư ảo, từng đạo sấm sét đã rơi xuống phương đỉnh hư ảo, dưới quang mang chớp động, khuôn mặt trắng bệch của nàng xuất hiện thêm hai vệt đỏ bừng, đây là dấu hiệu của linh lực không đủ.

Phương đỉnh có lẽ là vì linh lực tụ lại không đủ nên lúc này Liễu Hề Hồ đang dùng tu vi chống đỡ công kích của lôi pháp, hiển nhiên sắp chịu thiệt rồi.

Những tiếng lôi minh ầm ầm vang lên, phương đỉnh hộ thân của Liều Hề Hồ đã hư ảo khó chống. Nàng ta cưỡng chế thúc giục tăng thêm linh lực, nhưng cũng đã không thể chịu được lực tàn phá bừa bãi của lôi điện nữa rồi.

- Ha ha!

Thiết Thất cười lớn một tiếng, hai tay mạnh mẽ cuốn động một khoảng lôi vân lớn, công kích bay thẳng tới hướng Liễu Hề Hồ.

Thấy tình thế không ổn, Liễu Hề Hồ không dám chạm trán trực diện chiêu này, bỏ qua phi kiếm đang chiến đấu không ngừng trên không trung, muốn thoát ra né tránh, nhưng đối phương được thế không buông tha người, một tia chớp cỡ khoảng miệng chén màu trắng đột ngột đánh ập tới.

Liễu Hề Hồ đột ngột thể hiện dấu hiệu thất bại khiến đám người Liễu gia cực kỳ sợ hãi. Thiết Thất lại tiếp tục ra chiêu độc ác, Liễu Phương và hai tộc nhân khác không dám do dự nữa, liều mạng lao tới, chỉ muốn cứu người.

Thấy như vậy, vẻ mặt của Liễu Hề Hồ trắng bệch. Ba tộc huynh chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, như vậy không phải tìm tới cái chết sao? Trong lúc nguy cấp, nàng cũng bất chấp tránh né, mạnh mẽ vận huyền công cho phương đỉnh hộ thân bên trên, nhẹ giọng hô to:

- Mọi người tránh ra...

Khi ba người kia bất nhã xông tới, Liễu gia chủ Liễu Phương râu tóc tung bay, quát:

- Muội muội! Cùng chết là...