Vô Tiên

Chương 1138: Mỹ nữ đấu dã thú (1)




Trong sơn cốc, âm thanh hét lớn điếc tai vọng đi không ngừng, lão giả kia đạp không mà bay lên, khuôn mặt xấu xí toàn sự phách lối không ai so nổi, còn có khí thế hăm dọa bức người. Đồ đệ Thiết Thất theo sát phía sau, cũng mang vẻ mặt càn rỡ và cuồng vọng giống y chang.

Với tu vi của Liễu Phương và Liễu Hề Hồ, bốn vị tu sĩ Kim Đan của Liễu gia không sợ kẻ địch mạnh, đều tự rời khỏi đỉnh núi đang đặt chân đạp kiếm bay lên không trung, giằng co với đối phương cách mấy trăm trượng đằng xa.

- Xin Thiên Chấn Tử tiền bối bớt giận! Khuyển tử vô lương, người bên Liễu mỗ khó chối được tội này. Tuy nói ra chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, mà sai lầm lớn đã thành, Liễu gia ta đương nhiên gác vác đạo nghĩ nên có. Cho nên mười lăm vạn linh thạch này đã hợp toàn lực của tộc ta rồi...

Giữa không trung, Liễu Phương nhảy tới một bước, chắp tay thi lễ với Thiên Chấn Tử. Sau khi nghiêm túc nói mấy lời, trên tay hắn xuất hiện thêm hai túi càn khôn, lại cất giọng nói:

- Kính xin tiền bối nhận lấy phần tâm ý này của Liễu gia, dùng để an ủi hai vị đạo hữu đã qua đời...

- Ngươi lớn mật...

Thiết Thất đối diện gầm lên một tiếng, muốn phát tác. Thiên Chấn Tử giơ tay ngăn gã, vẻ mặt kiêu căng vểnh râu lên, không đồng ý nói:

- Nói không sai, thứ lão phu cần chính là linh thạch...

Liễu Phương ngập ngừng một chút, trao đổi ánh mắt với Liễu Hề Hồ và hai tộc nhân khác, nhưng cả ba người nhất thời cũng không hiểu rõ ý trong lời Thiên Chấn Tử nói. Lúc trước Thiết Thất kia muốn hai mươi vạn linh thạch, mà Liễu gia dù sao vẫn còn muốn sống, đâu thể đập nồi bán sắt đi được, cho nên mới gom góp ra được mười lăm vạn linh thạch, có ý hao tài tiêu tai.

Việc đã đến nước này, nếu có thể tránh động binh đao thì đối với Liễu gia, thậm chí với cả trấn Ngọc Sơn mà nói đều là việc công đức đấy.

- Ha ha! Khà khà khà!

Thiên Chấn Tử vung tay một cái lấy được túi càn khôn, bỗng nhiên cười điên cuồng mấy tiếng, khiến vẻ mặt mấy người Liễu Phương đối diện giật mình. Vẻ mặt gã đắc ý càng thể hiện qua khuôn mặt dữ tợn, lớn tiếng nói:

- Tục ngữ có câu, oan có đầu, nợ có chủ, cho nên không quấy nhiễu trấn Ngọc Sơn, không gây khó dễ cho tộc người Liễu gia, bản thân ngươi phải nên cảm tạ lão phu một phen! Nhưng...

Thiên Chấn Tử áng chừng túi càn khôn trên tay, rất thích ý thu lại, cười gằn nói:

- Nhưng lão phu muốn hai mươi vạn linh thạch, một khối cũng không thể thiếu! Nếu không thì lão phu hủy tường, xét phòng, khám nhà...

Thiết Thất đúng lúc này hét lớn:

- Còn dám nói nửa chữ không, hừ hừ, chính là giết ngươi...

Khuôn mặt của đám người Liễu gia đều biến sắc, hai sư đồ này rõ ràng đang lừa bịp tống tiền mà! Đệ tử của Thiên Chấn môn ngươi gây hấn trước, chết cũng là gieo gió gặt bão, mà Liễu gia lấy ra nhiều linh thạch như vậy, đã là cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn cho êm chuyện dưới uy quyền rồi. Nhưng dù là vậy, đối phương vẫn không chịu buông tha, như vậy quá khi dễ người rồi.

Hàng râu trắng của Liễu Phương run rẩy, nhất thời tức giận đến mức nói không ra lời. Tục ngữ nói rất hay, làm quân tử số lượng nhiều, kẻ ác gan lớn, mà mặc cho bản thân đã rất khiêm tốn cũng không thể chịu đựng nổi việc bị khi dễ như vậy. Huống chi đây còn là kẻ ác không chỉ cả gan làm loạn, tu vi cũng cao...

Khuôn mặt của Liễu Hề Hồ đã trắng bệch, trong lòng âm thầm sinh hận. Nếu không phải sư huynh đã sớm rời đi, Liễu gia sao có thể chịu loại khuất nhục này? Hừ! Dù phải dùng cả cái mạng này cũng phải ngăn cản cặp sư đồ độc ác này. Nếu ta có sơ xuất gì, sư phụ lão nhân gia nàng còn có thể ngồi nhìn Thiên Chấn môn hung hăng ngang ngược sao?

- Liễu Hề Hồ của Hư Đỉnh môn ở đây...

Giọng nói của Liễu Hề Hồ trong trẻo chân thành vang lên. Dáng người của nàng như liễu, tương tự sóng gợn trong lòng hồ, thanh nhã cùng hòa với sơn cốc xanh tươi này.

Thiên Chấn Tử hiển nhiên không phải một người có nhã hứng, nhìn thấy người bước ra nói chuyện cho Liễu gia là một nữ tử, sắc mặt của gã tối sầm, tức giận quát:

- Hư Đỉnh môn thì sao? Ả Tử Ngọc kia cũng không dám xuất hiện, một tiểu nữ tử như ngươi muốn chết phải không? Cút ngay...

Bị người ta nhục mạ chính diện đã khiến Liễu Hề Hồ vô cùng xấu hổ và giận dữ. Nàng ta cắn chặt hàm răng, thoáng hồi phục lại quyết tâm trong lòng, lúc này mới cất giọng nói:

- Tiền bối mở miệng tích đức! Mười lăm vạn linh thạch đủ thể hiện thành ý của Liễu gia ta. Nếu hai vị không chịu bỏ qua, Liễu gia ta chỉ có lấy cái chết tương tranh...

Lời nói vừa vang lên, một loạt âm thanh 'đinh linh linh' giòn giã truyền vang trong sơn cốc. Khi ống tay áo của nàng ta vũ động, bảy chuôi phi kiếm tinh tế nối đuôi nhau bay ra, hình thái vô cùng rực rỡ xinh đẹp như lá rơi, mỗi chuôi dài không đầy mười phân, lại chớp động hàn quang khiến lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nữ tử này ngược lại là ngươi có cá tính mạnh, thể hiện rõ ý muốn động thủ rồi.

Thấy vậy, vẻ mặt đám người Liễu gia thể hiện sự oán giận, Liễu Phương thì âm thầm thở dài, trong lòng sinh ra sự bất lực. Tuy Thiên Chấn Tử cường đại hơn, nhưng lúc này chỉ có dựa vào lực của một mình Liễu Hề Hồ. Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, không có ai biết được...

Liễu Hề Hồ có dung mạo xinh đẹp, trong vẻ mặt quyết tuyệt có chút ý bi tráng, đổi lại là người khác khó tránh khỏi sinh ra lòng trắc ẩn, vậy mà Thiên Chấn Tử chẳng thèm ngó ngàng tới. Gã lật bàn tay hừ lạnh một tiếng, tự nói:

- Lão tử còn lâu mới khi dễ nữ nhân này! Thiết Thất, phụ ta giáo huấn nàng ta một chút...

- Sư phụ, đệ tử cũng không ức hiếp nữ nhân...

Thiết Thất lắc tay lên tiếng phụ họa, khiến Thiên Chấn Tử sa sầm mặt, tức giận mắng:

- Nàng ta không chỉ là một nữ nhân, còn là một tiểu bối, chẳng lẽ muốn vi sư ra tay sao? Ngươi đánh thắng được người ta rồi hẵng mạnh miệng...

Vẻ mặt Thiết Thất cảm thấy khó xử, không cam lòng, nói:

- Cùng trong thế hệ, đệ tử chưa từng gặp địch thủ...

Mí mắt Thiên Chấn Tử trợn lên, khẽ nói:

- Dài dòng!

Thấy cặp sư đồ này tỏ vẻ không coi ai ra gì, đôi mắt đẹp của Liễu Hề Hồ híp lại thể hiện sát ý, kiếm quang vờn quanh trước người rộng ra. Lúc này Thiết Thất nhìn nàng ta từ xa một cái, khinh thường lắc đầu, kéo thanh kiếm hồng dưới chân lao tới, quát: