Dáng vẻ người hầu khó xử, Lâm Nhất có chút khó hiểu nói:
- Sửa một bộ đạo bào mà thôi, có gì mà phải nói thứ tội chứ?
- Bộ vân bào này không phải thứ mà tiên phường của ta có thể luyện chế được, cho nên tại hạ mới nói thứ tội!
Người hầu nở nụ cười nói.
Lâm Nhất đánh giá cửa hàng, đuôi mày hơi nhếch lên, ngược lại lại hỏi:
- Thiên Cơ phường này của ngươi tương đối có quy mô, vì sao không thể luyện chế một bộ áo bào được?
Người hầu có chút kinh ngạc nhìn hắn ta, nói:
- Tiền bối chắc không phải đang nói giỡn chứ, 'Thiên Cơ phường' của ta sao có thể so sánh với 'Vân Hiên các' được?
- 'Vân Hiên các'?
Lâm Nhất nói thầm một câu, thầm nghĩ bộ đạo bào này đến tột cùng có lai lịch gì? Đối phương mở to hai mắt nhìn, thấy hắn không nói giỡn, lúc này mới hiếu kỳ hỏi:
- Bộ vân bào này chẳng lẽ không phải vật của tiền bối? Không... vãn bối nói là...
Lâm Nhất sao không nghe ra được ý người hầu nói là gì, không khỏi nhíu mày, nói:
- Đạo bào này là cố nhân tặng cho ta, ta cũng không hiểu lắm lai lịch của nó, ngươi không ngại nói cho ta biết đi...
Thấy vẻ mặt của hắn không vui, người hầu không dám nói nhảm, vội hỏi:
- Là vãn bối lắm lời rồi, tiền bối mời xem...
Người hầu cầm đạo bào trên quầy lên, dùng tay chỉ một hình trang trí đám mây bên trên vạt áo, giải thích với Lâm Nhất:
- Đây chính là dấu hiệu của Vân Hiên các...
Nhìn thấy thứ này, Lâm Nhất rất kinh ngạc, hình đám mây trang trí trên đạo bào này còn có cách nói như vậy... Một khắc sau, hắn thu lại, cũng ném lại một linh thạch, được người hầu với khuôn mặt tươi cười tiễn rời khỏi Thiên Cơ phường.
Khi đang đi, Lâm Nhất không khỏi cúi đầu nhìn xuống Vân ngoa dưới chân mình, khóe miệng lộ ra nụ cười hờ hững.
Cửu Châu, đứng đầu luyện khí chính là Vân Hiên các. Hắn ta dùng Vân tằm luyện chế Vân bào và Vân ngoa, là thiên hạ đệ nhất, vạn kim khó cầu!
Luyện chế một chiếc áo bào hơi mỏng và một đôi giày thành bảo vật vốn chính là chuyện khó có thể tưởng tượng được. Vật hiếm có mới là quý, cho dù hơn vạn khối linh thạch cũng không mua được, trừ phi là những người có quyền, có thế, còn có linh thạch kia tới Vân Hiên các chào hỏi trước ba năm có lẽ có thể cầu mua được một món đạo bào như vậy!
Mà hắn bày ra thân phận tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, còn mặc Vân bào và Vân ngoa hiếm có như vậy, khó trách khi huynh muội Liễu Hiền gặp mặt hắn lần đầu, trên mặt sinh ra vẻ khác thường như vậy. Nhưng sau đó xem ra hai người kia cũng không có ác ý.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất không khỏi lắc đầu. Bản thân đạo bào và đôi giày này chắc chắn đến từ Cửu Châu, năm đó vì Huyền Thiên Thượng Nhân giành được, sau ddos tới tay của mình. Chủ nhân chân chính của nó nhất định không phải người bình thường, người này là ai đây?
Có nhận thức liên quan tới Cửu Châu, nhưng vẫn chỉ dừng lại trên địa đồ. Tất cả những điều không biết đều sẽ bắt đầu từ trấn Ngọc Sơn với phong cảnh xinh đẹp này, dần dần lộ rõ.
Đi trên đường phố, suy nghĩ của Lâm Nhất đã bay xa. Khi đi tới trước cửa 'Ngọc Sơn tiên phô' rồi hắn mới rơi từ trên chín tầng mây xuống tới mặt đất.
Cái gọi là tiên phô có hình thức giống với hàng tạp hóa của người phàm, từ y phục tới trang sức, túi càn khôn, bình ngọc, hộp ngọc, kim thạch, lò đan, bùa trận pháp cùng với công pháp tu luyện... không chỉ có một loại, những sự vật có liên quan tới tu đạo từ lớn đến nhỏ cần gì thì có đó.
Một người hầu còn trẻ tuổi đi cùng trong cửa hàng, Lâm Nhất vô cùng hào hứng. Tuy rằng phần lớn những gì bán ở đây vô dụng đối với hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy! Những tiên phường của Đại Hạ kia quá mức keo kiệt so với những cửa hàng này. Nơi này khiến cho hắn có xúc động lấy linh thạch ra.
Lâm Nhất mua mấy bộ đạo bào màu xám, ngẫm nghĩ một chút lại mua thêm mấy đôi giày được chế tạo đặc biệt. Được người hầu đề cử, hắn lại nhìn trúng một tờ pháp thuật Ngũ Hành.
- Có địa đồ của Cửu Châu không?
Lâm Nhất hỏi.
Người hầu hơn hai mươi tuổi, tu vi của luyện khí, dáng vẻ rất khôn khéo, thấy khách tới không thích cò kè mặc cả, hắn càng thể hiện sự ân cần hơn, lấy hai miếng ngọc giản từ trên kệ nhiều ngăn xuống, nói:
- Chiếu theo lời tiền bối, tiểu điếm có hai địa đồ Cửu Châu, không biết ngài cần loại nào?
- Giải thích thế nào?
Lâm Nhất lại hỏi.
- Khà khà! - Người hầu bật cười, giải thích - Một bộ giá mười linh thạch, một bộ giá năm mươi linh thạch...
- Đắt như vậy sao?