Vô Tiên

Chương 113: Chăn ngựa (1)




Ánh sáng mặt trời bị ngọn núi che chắn, trong Ngọa Long cốc một mảnh thanh u.

Đám người Tương Phương Địa vẻ mặt say sưa ngắm nhìn.

Hứa Nguyệt càng như đứa bé, nhảy xuống ngựa, bay lượn ở trong bụi cỏ. Nàng thỉnh thoảng hái mấy đóa hoa dại, vui sướng kinh thán, đầm nước thanh minh, để sơn cốc ngày mùa thu càng thêm sinh động.

Đám ngựa kiếm ăn ở chung quanh, Lâm Nhất cùng mọi người tìm một tảng đá ngồi xuống.

Sơn cốc trước mắt xinh đẹp tuyệt trần, thiên hạ hiếm thấy, ba người lẳng lặng cảm thụ một lúc lâu.

- Nếu không phải Lâm sư đệ mang chúng ta đến đây, ai sẽ nghĩ tới phía sau núi có mỹ cảnh như thế!

Ngọn núi xa xa, thác nước tung bay, để ánh mắt của Đại Viễn Hải lưu luyến, tâm trạng cảm khái.

- Ha ha, kỳ thực chư vị ở Thiên Long phái lâu ngày, thì sẽ biết được !

Lâm Nhất nhìn quần phong, khẽ cười nói.

- Lâm sư đệ, mấy ngày trước, sao lại cùng Lục Thụ tranh chấp?

Tương Phương Địa hỏi.

Lâm Nhất nói đơn giản sự tình đi Diễn Võ Thính một thoáng.

Hứa Nguyệt cũng đến bên cạnh ba người, tay cầm một bó hoa dại, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Nhất.

- Sau này tiểu đệ không đến Diễn Võ Thính nữa là được, các sư huynh không cần lo lắng!

Lâm Nhất đúng là không muốn đi Diễn Võ Thính nữa. Cũng không phải e ngại Lục Thụ và Kim Khoa tìm cớ, mà là hắn mất đi hứng thú với nơi kia.

- Không đi liền không đi, ba người chúng ta thuở nhỏ xuất thân luyện võ. Nếu như sư đệ muốn tập võ, theo chúng ta học là được.

Tương Phương Địa vỗ ngực nói.

Người trong giang hồ đối với vũ kỹ nhìn rất nặng, sẽ không dễ dàng lộ ra ngoài.

Lâm Nhất tất nhiên hiểu được, Tương Phương Địa nói như thế, đủ thấy tâm thành.

- Đa tạ sư huynh, tiểu đệ cũng nhìn bia đá trước Diễn Võ Thính. Không biết trong lòng hai vị sư huynh và Hứa sư muội, nghiên cứu quyền pháp và kiếm pháp kia như thế nào?

Lâm Nhất thuận miệng hỏi.

Tương Phương Địa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lớn tiếng nói:

- Quyền pháp và kiếm pháp này, tuy là công pháp nhập môn của Thiên Long phái, nhưng ở trong giang hồ cũng tiếng tăm lừng lẫy. Võ học gia truyền của chúng ta, tất nhiên là không thể đánh đồng.

Đại Viễn Hải cùng Hứa Nguyệt cũng gật đầu tán thành.

Lâm Nhất đánh giá ba người một chút, khẽ cười nói:

- Nói vậy mấy ngày nay ba vị đóng cửa không ra, là chuyên tâm tu tập.

- Đó là tự nhiên, chúng ta khổ tâm tập luyện năm bảy ngày, chiêu số đều có thể thi triển ra. Sư phụ truyền công đối với ba người chúng ta tiến cảnh tán thưởng rất nhiều!

Tương Phương Địa mặt lộ vẻ đắc ý.

Nhưng sắc mặt Hứa Nguyệt đỏ bừng, thấp giọng nói:

- Nhưng sư phụ cũng nói, nếu như chúng ta tu luyện thành thạo, cần năm ba năm khổ công mới được!

Đại Viễn Hải nhìn chằm chằm Lâm Nhất nói:

- Chẳng lẽ sư đệ muốn học quyền pháp cùng kiếm pháp kia?

- Vi huynh dạy ngươi không?

Tương Phương Địa đứng dậy, nóng lòng muốn thử.

Lâm Nhất cười, yên lặng đánh giá ba người một chút, sau đó gật đầu nói:

- Vậy làm phiền sư huynh.

Trong sơn cốc cỏ dại lan tràn, địa thế dưới chân bằng phẳng, ngược lại là vị trí tập võ rất tốt.

Tương Phương Địa đi ra vài bước, kéo dài khoảng cách, diễn luyện Thiên Long quyền.

Uy thế quyền cước hừng hực, thân hình xê dịch tung bay, hắn đánh Thiên Long quyền rất có khí thế.

Đại Viễn Hải cùng Hứa Nguyệt thấy thế, mắt lộ ra ý tán thưởng, quyền pháp của Tương Phương Địa đã luyện không kém.

Nhìn ở trong mắt, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Tương Phương Địa thi triển quyền pháp, cùng trên bia đá ghi chép nhất trí, kẽ hở cũng là nhất trí.

Đảo mắt đánh xong năm chiêu quyền pháp, Tương Phương Địa mặt không biến sắc. Hắn cười ha ha:

- Sư đệ, vừa mới học được mấy chiêu? Nếu không vi huynh lại diễn luyện một hồi?

Lâm Nhất đứng lên, nhìn Tương Phương Địa chắp tay cười nói:

- Đa tạ sư huynh, tiểu đệ trì độn, nhớ không được bao nhiêu, không bằng tiểu đệ cũng học đánh một lần, sư huynh cùng sư muội nhìn xem thế nào?

Ba người nghe tiếng, liên tục bảo hay.

Lâm Nhất đi ra vài bước, đối mặt ba người, cười nhạt một tiếng. Giơ tay, sắc mặt hắn ngưng lại, chậm rãi thi triển ra thức thứ nhất long môn điểm ngạch.

Khi thi triển quyền pháp, tay chân Lâm Nhất như không dùng sức, chiêu thức chầm chậm, ở trong mắt ba người dường như chiêu thức không quen. Nhưng theo nhị long hí châu, long hành hổ biến, phàn long phụ phượng, kiểu nhược kinh long… đánh xong, ba người đã hai mặt nhìn nhau, trợn to hai mắt.

- Hai vị sư huynh, Hứa sư muội, vì sao không nói lời nào?

Phản ứng của ba người ở trong dự liệu, Lâm Nhất thu hồi tư thế, cố ý hỏi.

Tương Phương Địa lắc đầu khổ tư không nói, Đại Viễn Hải cũng cau mày.

Hứa Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Nhất, thu ba trong vắt, cuối cùng không nhịn được, nhẹ giọng nói:

- Lâm sư huynh đánh quyền pháp, mới nhìn là Thiên Long quyền, nhưng cùng sư huynh thi triển quyền pháp lại bất tận tương đồng. Vừa rồi tiểu muội còn tưởng là Lâm huynh học chưa thành, không ngờ năm chiêu quyền pháp kia hồn nhiên thiên thành, làm liền một mạch. Hơn nữa chiêu thức nối liền tự nhiên, tựa như thiên chuy bách luyện mà không thể được. Quyền pháp của Lâm sư huynh và Tương sư huynh, giống nhưng không giống, chuyện này...

Nàng lời còn chưa dứt, lại lâm vào mờ mịt.

- Chẳng lẽ Lâm sư đệ đánh là một bộ Thiên Long quyền khác?