Nơi này là hậu viện của Liễu gia, Tụ Quyền Thạch làm núi, Hoàn Đấu Thủy làm ao, xung quanh rợp bóng che ánh nắng, bóng mát hương thơm, một nơi yên tĩnh thanh nhã.
Cạnh trúc hiên bên ao xanh, một lão nhân râu bạc ngồi trên đệm bồ, lão nhắm mắt rũ mi, thần thái an tường.
Lúc này có hai người từ đường mòn bụi hoa đi tới, sắc mặt lo sợ, có chút dè dặt.
Nghe động tĩnh bên cạnh, chậm rãi nâng lên mi mắt, ung dung nhìn cá bưoi trong chậu, mở miệng nói:
- Hiền nhi, Yên Nhi, hai huynh muội các ngươi đã về rồi.
Người đến là Liễu Hiền và Liễu Yên Nhi.
Hai người lại gần vái:
- Chào phụ thân.
Lão nhân khẽ ừ, nhướng mí mắt lên, sắc mặt hiền hoà, lông mi dài rung nhẹ.
Lão vuốt râu trầm ngâm nói:
- Chuyến đi ra biển không suôn sẻ sao? Có lời gì hãy nói cho lão phụ thân.
Liễu Yên Nhi e thẹn liếc đại ca đứng cạnh mình, lùi lại một bước.
Liễu Hiền đành nói:
- Lúc đi thì không có gì đáng lo, nhưng đụng phải đoàn người Thiên Chấn môn trên Huyền Nguyệt đảo.
Liễu Hiền kể xong những gì gặp được trong chuyến đi rồi thả tay sát người, đứng nghiêm, không dám nói nhiều một câu.
Lão nhân vuốt râu dài, mắt lóe tia sáng tức giận. Ngẫm lại lão cả đời tu đạo không có kết quả, vì tránh cho tuyệt tự nên lúc mấy trăm tuổi được đôi nhi nữ. Trời thương lão, nhi nữ đều vừa đẹp vừa thông minh, là nhân vật lương kim mỹ ngọc, vậy mà giờ bị người ức hiếp suýt mất mạng ở ngoài biển. Thiên Chấn môn, Ngọc Sơn không phải một mình ngươi che trời, sao dám càn rỡ như vậy.
Lão nhân kiềm nén cơn tức, mặt ngoài không lộ vẻ gì, uy nghiêm trầm giọng nói:
- Không nói tới người khác trước tiên bắt chẹt, dù sao hai mạng sống mất trong tay ngươi. Hiền nhi, có biết sai không?
Liễu Hiền vội hai đầu gối quỳ xuống, nói:
- Hài nhi biết sai, xin trách phạt!
Lão nhân hừ một tiếng.
Liễu Yên Nhi lật đật quỳ theo đại ca, nhỏ giọng nói:
- Xin phụ thân trách phạt.
Thấy nhi nữ thông minh, lão nhân thở hắt ra, dịu giọng lại:
- Cấm túc trong Ngọc Sơn trấn mười năm để khiển trách!
Liễu Yên Nhi chớp mắt đẹp, quỳ trên đệm bồ nói:
- Yên Nhi tuân mệnh.
Liễu Hiền nở nụ cười, hòn đá treo trong tim rơi xuống. Tuy biết lão phụ thân yêu thương hai huynh muội họ, nhưng gia quy nghiêm ngặt, ra hai mạng người, không thể tránh khỏi bị cấm túc bế quan khiển trách. Trong phạm vi ngàn dặm Ngọc Sơn trấn thì trừng phạt cấm túc này như bằng giấy, phụ thân sợ hai người chạy lung tung rước họa vào thân, lòng yêu thương đến thế là cùng.
Lão nhân ra hiệu với hai huynh muội, hai người ngồi xuống đệm bồ hai bên cạnh lão.
Sắc mặt lão nhân hiền hòa nhiều:
- Gây ra mạng người tuy có phần lỗi của hai ngươi nhưng Thiên Chấn môn cũng khó chối bỏ trách nhiệm. Ngoài ra linh phù của Hề Hồ quá bá đạo.
Miễn bàn Thiên Chấn môn nổi tiếng xấu, lão nhân nói Hề Hồ là muội muội cùng tộc của lão, tên đầy đủ là Liễu Hề Hồ. Nữ nhân này rất cưng chiều huynh muội Liễu Hiền, là nàng tặng linh phù cho hai người.
Liễu Hiền tự trách:
- Không trách linh phù của cô cô bá đạo, chỉ trách tu vi của hài nhi thấp.
Liễu Yên Nhi khuyên nhủ:
- Cô cô tặng linh phù là để giữ mạng hộ thân, đại ca hiện nay đã là tu vi Trúc Cơ, sao lại tự coi nhẹ mình. Tất cả đều do đệ tử Thiên Chấn môn thô bạo vô lễ.
Lão nhân nhẹ gật đầu nói:
- Trong linh phù ẩn chứa ba phần pháp lực của tu sĩ Kim Đan, đâu phải tu sĩ Trúc Cơ tầm thường có thể ứng đối được. Hề Hồ đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ, luyện chế ra linh phù có thể tưởng tượng uy lực thế nào. Nhưng lần này không thể tránh khỏi mượn sức của nàng.
Liễu Hiền sửng sốt, cùng Liễu Yên Nhi ngó nhau:
- Ý phụ thân là . . .?
Có lẽ đây mới là nỗi lo trong lòng hai huynh muội.
Lão nhân nói:
- Đúng vậy! Thiên Chấn Tử của Thiên Chấn môn hoành hành Ngọc Sơn gần trăm năm, giờ hai đệ tử bị Liễu gia ta giết, hắn sẽ không bỏ qua.
Liễu Hiền cúi người:
- Đều do hài nhi gây mầm họa, liên lụy Liễu gia ta.
Liễu Yên Nhi sốt ruột nói:
- Việc này không thể trách đại ca!
. . .
Gió mát thổi qua, cây cối đung đưa, hồ nước gợn sóng lăn tăn, mấy con cẩm lý phun bong bóng quẫy đuôi nhàn nhã.
Có lẽ chất chứa nhiều tâm sự nên hai huynh muội ngồi im, mặt ủ mày chau.
Lão nhân nhìn phong cảnh trong vườn, mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Tuổi trẻ luôn có lúc khinh cuồng, không thể thiếu mấy phen lên xuống, gọt giũa. Đắc ý phồn hoa làm mê mắt, thất ý hoa lạnh không vui, mọi thứ đều là chuyện thường.
Liễu Hiền, Liễu Yên Nhi hơi hiểu ra.
Lão nhân thám thía nói:
- Người xưa bảo rằng việc gì đều là có khuôn mới vững được, không khuôn thì phế. Cần biết tiến lùi, nên buông hay nắm, đừng vì một thoáng lỗ mãng mà mất cơ hội cứu vãn. Nhưng mà . . .
Lão nhân tạm dừng nhìn hai người cạnh mình:
- Khiêm khiêm quân tử, thì ngại gì vinh nhục sống chết? Làm liệt sĩ cứng cỏi một lần có sao? Còn về . . .
Lão nhân cười to bảo:
- Còn về hai ngươi, tuy hơi lỗ mãng nhưng không có sai lầm lớn.
Huynh muội Liễu Hiền nhẹ lòng, khom người vái:
- Đa tạ phụ thân dạy bảo.
Lão nhân khẽ ừ, vuốt râu dài, xúc động nói
- Liễu gia Ngọc Sơn ta truyền thừa ngàn năm dài, không cho phép khinh thường.
Khuôn mặt hai huynh muội nghiêm túc.
Lão nhân đổi chuyện hỏi:
- Lâm Nhất có lai lịch gì mà chiếm cứ động phủ của trưởng lão trong tộc ta?
Liễu Hiền nói ngắn gọn mấy câu về lai lịch của Lâm Nhất, sau đó bảo:
- Lâm đạo hữu kia tự xưng là tán tu nhưng mặc đạo bào và Vân Ủng luyện chế từ Vân Ti. Hài nhi thấy tò mò nên sinh lòng muốn làm quen.
Liễu Yên Nhi phụ họa:
- Đại ca nói phải lắm, áo kia không dưới vạn khối linh thạch, hắn là tán tu sao có thể rộng rãi vậy được.