Liễu Yên Nhi ở một bên khuyên nhủ một câu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận:
- Đại ca, mặc kệ đám cướp này đi!
Nàng đứng sánh vai bên đại ca, hét lên:
- Các ngươi đừng dã man vô lý, tưởng Liễu gia của Ngọc Sơn trấn ta dễ khi dễ sao?
Người kia xì cười, khinh thường mắng:
- Hừ! Trong Ngọc Sơn to lớn, Hư Đỉnh môn còn không lọt vào pháp nhãn của chưởng môn nhà ta thì Liễu gia của ngươi là cái thá gì? Mau giao băng tinh ra!
Lâm Nhất đứng trong đám đông ở phía sau xem giây lát, hắn hiểu sơ nguyên nhân vụ cãi cọ.
Huynh muội Liễu gia và mấy tộc nhân cười nói, thuận miệng nhắc đến thu hoạch trong chuyến ra biển này. Liễu Yên Nhi rất háo hứng kể thật ra, dẫn đến tiếng khen.
Băng tinh hiếm có, thu hoạch được ba, năm khối đã xem như không uổng chuyến đi. Hai huynh muội thu hoạch phong phú, khó tránh bị người thèm muốn, vời đến càng nhiều người chú ý. Nên năm tu sĩ Thiên Chấn môn nghe nói có người thu hoạch được nhiều băng tinh thì tìm đến muốn đổi bằng linh thạch.
Một khối băng tinh đổi năm mươi khối linh thạch, không chịu cũng phải đổi! Cái gì? Là tu sĩ của Liễu gia Ngọc Sơn trấn? Vậy được rồi, một trăm khối linh thạch đổi một khối băng tinh của ngươi. Gì? Vẫn không chịu đổi? Thật là không biết điều, mau giao băng tinh ra, nếu không thì ta không cho một khối linh thạch nào. Lời ngầm là có tin ta cướp không?
Lâm Nhất đứng xem thì nghe hiểu thêm một lớp là hai nhà tiên môn Ngọc Sơn không hợp nhau, hình như Liễu gia có sâu xa với Hư Đỉnh môn. Lâm Nhất đang suy nghĩ thì thấy đám đông tản ra, hiển nhiên hai bên từ cãi cọ chuyển sang đánh nhau.
- Tiểu tử Liễu gia, ta dùng linh thạch đổi băng tinh của ngươi là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng ngươi vô lễ như vậy thì đặt ý tốt của chúng ta đi đâu? Hôm nay phải dùng nắm đấm, dùng phi kiếm đòi lẽ công bằng, để tránh người ta chỉ trích Thiên Chấn môn ta khi dễ Liễu gia nhà ngươi.
Sau khi ăn nói ngang ngược, nam nhân hung dữ quay đầu cười khằng khặc, đồng bạn ngầm hiểm tránh sang một bên chừa chỗ, ai nấy mặt xấu xa không có ý tốt.
Liễu Yên Nhi tức muốn giậm chân, nước mắt ứa ra:
- Ép mua ép bán như vậy là có lý gì!?
Tâm tính của hai huynh muội hiền hòa, ít tranh chấp với người. Hơn nữa Liễu gia nổi tiếng, người quen đều mang ý tốt làm quen, đã bao giờ bị ức hiếp như vậy?
Liễu Hiền vừa tức vừa giận, mắt tóe lửa, mặt đỏ rần:
- Thật là buồn cười! Yên Nhi, tránh sang một bên!
Liễu Hiền đẩy Liễu Yên Nhi ra, giơ tay lấy ra phi kiếm.
Thấy tình cảnh này, Lâm Nhất đứng phía xa thầm lắc đầu. Lúc kết bạn với huynh muội Liễu gia, hắn còn tưởng tu sĩ của Cửu Châu đều hiền hòa, nay xem ra trên đời không thiếu quân tử, cũng không thiếu kẻ ác và tiểu nhân. Đối với hành vi thô bạo của đám đệ tử Thiên Chấn môn, có người bất bình, có người hờ hững, nhưng không ai dám đứng ra bênh huynh muội Liễu gia. Ngẫm lại cũng đúng, năm kẻ ác đều là tu sĩ Trúc Cơ, không dễ chọc. Bo bo giữ mình, người đời mấy ai nhiều chuyện xen vào việc người?
Huynh muội Liễu gia bị người bức ép, không ai biết cuối cùng sẽ ra sao. Tục ngữ nói áo vải nổi giận phải bỏ mũ đồ tiển, dập đầu mới bỏ qua cho ngươi. Xem bộ dạng tức điên của Liễu Hiền làm Lâm Nhất hơi bất an, nếu là quân tử giận dữ thì sao?
Đám người xem tránh xa, trong sân chỉ còn huynh muội Liễu gia và nam nhân áo tím hung dữ. Đại ca ra hiệu, Liễu Yên Nhi đành lùi sang một bên, chưa tan hết tức giận đã mặt mang lo âu.
Thấy đối phương lấy ra phi kiếm, làm tư thế đánh nhau, nam nhân hung dữ coi thường cười lạnh, giơ tay chỉ. Một thanh phi kiếm lấp lóe tia điện bỗng nhiên xuất hiện, rất có thanh thế.
Liễu Hiền thấy vậy không dám coi thường, ngẫm nghĩ rồi móc ra một tờ linh phù siết chặt trong tay, giữ sức chờ.
Nam nhân hung dữ đắc ý cười khẩy nói:
- Hừ! Mời các vị làm chứng, đừng nói Thiên Chấn môn ta khi dễ người, đây là tiểu tử Liễu gia gieo gió gặt bão.
Nam nhân hung dữ bỗng vươn tay điểm nhanh, phi kiếm hóa thành tia chớp bắn về phía Liễu Hiền.
Liễu Hiền không chịu lùi nửa bước, vội điều khiển phi kiếm đón chào.
Đùng!
Như tiếng sấm nổ, mảnh đất trống trên đảo nhỏ này phát sáng chói mắt.
Liễu Yên Nhi kinh kêu:
- Đại ca!
Liễu Hiền lảo đảo, sắc mặt đỏ rực bỗng chốc trắng bệch, phi kiếm khó cản thế địch, bay ngược về. Hai người so đấu, gã không đánh lại tu vi Trúc Cơ trung kỳ của đối thủ, mắt thấy sắp thua.
Nam nhân hung dữ một chiêu đánh thắng thì cười phá lên, điều khiển phi kiếm xoay quanh trong không trung, một chuỗi tia điện lấp lóe đì đùng chiếu sáng trời đêm trên đảo nhỏ. Đám người xem đều rung động.
Lâm Nhất thấy cảnh này cũng rất ngạc nhiên. Chém nhát kiếm là thành một tia chớp, uy lực phi kiếm của nam nhân này không tầm thường. Dùng phi kiếm có thể sử dụng lôi pháp, thật khiến người khó thể tưởng tượng, không phải do công pháp của Thiên Chấn môn hay, đây là thủ đoạn của người này. Cứ tiếp tục thế này thì Liễu Hiền thua chắc.
Đối mặt kẻ địch kiêu căng, Liễu Hiền không lộ vẻ sợ hãi, giơ tay ném tờ linh phù ra, há mồm phun tinh huyết.
Tờ linh phù bỗng nổ tung, chưa kịp nhìn đã hóa thành kiếm quang dài ba thước mang theo khí thế khiến người hoảng lơ lửng giữa không trung.
Vẻ mặt Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn chăm chú, bốn phía rộ tiếng kinh kêu.