Bay qua đêm trăng, ba người ngồi bên nhau, còn ngâm thơ, cho người cảm giác chơi thuyền sông xuân.
Lâm Nhất sửng sốt, nhẹ lắc đầu. Thuyền nhỏ màu xanh biếc, giống lá liễu, nhanh như thanh hồng, phối câu thơ kia cũng hợp. Nhưng Đại Hạ không có loại linh khí bay thượng phẩm như vậy, năm xưa Bích Cân Sa một phương chỉ là món pháp khí bay mà được Lâm Nhất xem là báu vật hiếm có, hắn cho rằng Liễu Diệp Chu này là vật hiếm có trên đời.
Không thấy huynh muội Liễu gia điều khiển hay thêm vào cái gì mà thuyền bay nho nhỏ tự bay tới trước càng khiến người ngạc nhiên.
Liễu Diệp Chu là thứ tốt, không nói đến giá trị của nó thế nào nhưng tiêu phí năm ngàn linh thạch chỉ vì một câu thơ?
Lâm Nhất không rõ ý đồ nói chuyện của đối phương, thấy người ta còn nhìn mình thì bảo:
- Ta là người không thông minh, không giỏi về đạo thơ từ.
Liễu Yên Nhi muốn tham thảo diệu dụng của Liễu Diệp Chu với người khác nhưng không được phụ họa, nàng hết hứng thú. Tiền bối trước mắt bề ngoài trẻ tuổi nhưng quần áo xộc xệch, tinh thần ủ rũ, chắc vì vận đạo gặp nhiều trắc trở.
Liễu Yên Nhi thông cảm cho người, cười hỏi:
- Tiền bối đến Ngọc Trầm Hải đuổi triều, không lẽ gặp người của Thiên Chấn môn?
Liễu Hiền ở một bên cười nói:
- Yên Nhi hỏi chuyện đó thật là không lý do! Lâm đạo hữu không phải người của Ngọc Sơn ta, sẽ không biết nhiều việc này.
Liễu Hiền lấy một bình ngọc, đưa qua và giải thích:
- Đây là Mộc Xuân Đan của Liễu gia ta, dùng để chính thần dưỡng tâm, phục hồi thể lực tốt nhất, nếu đạo hữu không ngại mời dùng thử.
Lâm Nhất nhận Mộc Xuân Đan, thấy hai huynh muội tha thiết nhìn mình, hắn ngẫm nghĩ, đổ hai viên đan dược ra. Mộc Xuân Đan tỏa mùi đan thơm ngát, không tệ. Đây chỉ là vật trị thương cho tu sĩ Trúc Cơ, không có ích gì với hắn.
Lâm Nhất nuốt đan dược vào, vẻ mặt của hai huynh muội nhẹ nhàng rất nhiều.
Liễu Yên Nhi nói:
- Xin cho ta giải thích một chút với tiền bối.
Cái gọi là đuổi triều là một phong tục lưu truyền đã lâu ở chỗ quê nhà Ngọc Sơn trấn của huynh muội Liễu gia, thậm chí là nguyên Ngọc Sơn đảo.
Từ Ngọc Sơn đi về phía tây mấy chục vạn dặm sẽ bị một mảnh núi băng bao la vắt ngang ngăn lại. Nghe đồn chỗ núi băng đó chim chóc chết, không dấu chân người, sinh cơ đứt đoạn, đó là phía cuối Ngọc Trầm Hải, lạch trời không thể vượt qua. Mỗi năm cuối đông đầu xuân, núi băng gần Ngọc Trầm Hải sẽ tan rã hóa thành khối băng kích cỡ khác nhau theo nước biển trôi khắp nơi.
Trong những khối băng tán loạn có chứa một loại băng tinh. Băng tinh tức là tinh hoa của hàn băng ngưng kết, bên trong ẩn chứa linh khí ngũ hành đầy đủ mà khác biệt, rất hiếm hoi.
Một khối băng tinh ẩn chứa linh khí nhiều hơn một khối linh thạch trung phẩm tầm thường, xấp xỉ với linh thạch thượng phẩm. Linh khí trong băng tinh tinh khiết mà bình hòa, không kiêng kỵ ngũ hành, hơn hẳn linh thạch thượng phẩm tầm thường.
Nên biết thiên địa phân âm dương thì cũng có ngũ hành. Tư chất của tu sĩ khác nhau, sẽ tìm linh thạch thích hợp để thu nạp hành công. Nhưng linh thạch vốn là vật quý hiếm, sao có thể mặc cho ngươi lựa chọn được? Có để dùng đã là may. Băng tinh thì thích hợp cho mọi người dùng, thật tốt.
Vì vậy băng tinh càng quý giá hơn, thường muốn một cái cũng không có. Mỗi năm cuối đông đầu xuân là tu sĩ Ngọc Sơn sẽ đi phía cuối Ngọc Trầm Hải tìm núi băng hòa tan để cầu may.
Việc làm này của tu sĩ Ngọc Sơn được gọi tắt là đuổi triều.
Liễu Yên Nhi kể đến đây thì bị Liễu Hiền ngắt lời.
Gã cười bảo:
- Hai huynh muội chúng ta đi ra đã hơn hai tháng, nhưng chính thức tìm băng tinh thì mới ba, năm ngày thôi. Như bãi biển, vội vã đuổi triều, ha ha. Thiên Chấn môn thì để ta giải đáp cho đạo hữu.
Lâm Nhất nhẹ gật đầu, thầm biết ơn, tay giấu trong ống tay áo cầm một khối tinh thạch băng hàn. Từng luồng linh khí buốt giá chui vào người làm tâm thần rung lên, sắc mặt Lâm Nhất bình thản, khóe môi treo nụ cười, lẳng lặng nghe đối phương nói chuyện.
Ngọc Sơn hay còn gọi là Ngọc Sơn đảo, là một đảo ngoài của Hạ Châu trong phạm vi mười vạn dặm. Nơi này có hai tiên môn nhỏ là Thiên Chấn môn và Hư Đỉnh môn.
Chưởng môn của Thiên Chấn môn tên Thiên Chấn Tử, tiền thân là tán tu, trăm năm trước đến Ngọc Sơn khai tông lập phái. Người này là một lão giả nhưng tính nóng như lửa, hở chút là muốn đánh muốn giết, trong Ngọc Sơn không ai dám chọc vào. Đệ tử môn hạ ỷ vào uy danh của chưởng môn ai nấy tính tình ngang ngược, làm hành động ỷ mạnh hiếp yếu.
Nên mỗi năm đuổi triều là phát sinh chuyện cướp giật trắng trợn, ngọn nguồn tội lỗi thường là mấy đệ tử của Thiên Chấn môn. Ở trong mắt huynh muội Liễu gia thì cảnh ngộ tội nghiệp của Lâm Nhất liên quan đến Thiên Chấn môn.
Nghe Liễu Hiền kể, Lâm Nhất thầm nghĩ nơi này đúng là trong Cửu Châu rồi. Bản đồ trong tay hắn ghi chép Hạ Châu là mảnh đất liền phía nam Cửu Châu, địa vực rộng lớn không dưới trăm vạn dặm. Nhưng bản đồ đã qua ngàn năm, Cửu Châu lúc này có tồn tại hay không thì hắn không chắc.
Như huynh muội Liễu gia nói đến Ngọc Sơn, trên bản đồ chỉ đánh dấu một số chữ và hình vẽ, muốn biết cụ thể thì cần đến tận nơi mới được. Đại Hạ không bằng Cửu Châu, chưởng môn của một tiên môn nhỏ đều là tu sĩ Nguyên Anh, thật khó tin. Tiên môn lớn sẽ như thế nào đây? Có tu sĩ Hóa Thần trong lời đồn không? Và trừ Thiên Chấn môn ra lai lịch của Hư Đỉnh môn là gì? Tu vi của chưởng môn đó thế nào?
Lâm Nhất đang suy nghĩ chợt phát hiện Liễu Hiền ngừng nói.
Liễu Yên Nhi tiếp lời:
- Chắc tiền bối bị đệ tử Trúc Cơ của Thiên Chấn môn ức hiếp, nếu không thì dựa vào tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của tiền bối sao có thể thảm như vậy. Hãy kể cho huynh muội chúng ta nghe đi.
Một tán tu một mình đi tới Ngọc Trầm Hải tìm băng tinh, sau đó bị người truy sát ẩn vào băng cứng, vân vân và vân vân. Liễu Yên Nhi cho rằng trong quá trình chắc trải qua nhiều điều nguy hiểm. Ánh mắt Liễu Hiền nhìn Lâm Nhất cũng có chút tò mò.
Lâm Nhất thấy hết biểu tình của huynh muội Liễu gia, khóe môi hắn cong lên. So với tu sĩ đã gặp thì hai huynh muội hơi khác, hắn không thấy sự mờ mịt, luống cuống từ đối phương, bọn họ có sự nhàn nhã, điềm tĩnh mà tu sĩ tầm thường không có.
Lâm Nhất nhìn bóng đêm bên ngoài thuyền bay, khi nhìn sang huynh muội Liễu gia thì trong mắt hắn lóe tia thưởng thức.