Vô Tiên

Chương 1117: Vượt qua (2)




Công Dã Kiền sắc mặt âm trầm trừng mắt hổ, không nói một lời. Ở trong mắt lão thì vẻ mặt nhàn nhã của tiểu tử đó rất đáng giận, đặc biệt là khóe môi cong lên, nếu nhếch cao chút sẽ có ý cười nhạt coi thường vạn vật thiên địa, khiến người xem muốn thiên đao vạn quả hắn.

Lâm Nhất châm biếm, cất cao giọng nói:

- Lúc trước hăng hái vây cản chặn đường, buộc ta bỏ mạng thiên nhai, chín chết một sống. Giờ hai vị cao nhân nhắm mắt theo đuôi, làm tiểu tử thấy sợ. Dám hỏi hai vị đuổi theo lâu như vậy bao giờ chịu dừng lại?

Tiểu súc sinh càn rỡ! Nếu không phải . . . bản tông chủ . . . hừ!

Công Dã Kiền thấy ức chế, hừ mũi, nhắm mắt quay mặt qua chỗ khác. Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lão vẫn dùng thần thức theo dõi Lâm Nhất chặt chẽ.

Bị hỏi rát mặt, nụ cười đông trên mặt Nhạc Thành Tử, lão vuốt râu dài, nhẹ giọng ngâm:

- Có điều cầu đạo sẽ nhận được báo, đạo của trời, đạo của ta . . . khụ khụ!

Lâm Nhất khinh thường cười nhạt, lão hắng giọng đổi đề tài:

- Đại đạo chí giản, mang ý nghĩa khác lối nhưng chung đường. Tiểu hữu ngại gì cùng lão phu kết bạn, để tránh đi một mình cô đơn.

Một câu nói đột ngột quẹo sang chỗ khác nhưng vẫn nói ra ý tưởng trong lòng, Nhạc Thành Tử thầm thở phào, lại cười khẽ. Lão vẫn bày ra vẻ người lớn tuổi hiền hòa với Lâm Nhất, như đang nói người tu đạo, những gì đã làm đều vì tu đạo, đừng ghim mãi mấy chuyện quá khứ. Lão phu chỉ muốn cùng ngươi đi Cửu Châu một chuyến, đi chung với nhau có gì giúp đỡ cho nhau, vậy thì ngươi sẽ không bị người khác khi dễ. Ai đang khi dễ ngươi? Còn ai nữa? Tiểu tử hiểu ẩn ý của lão phu phải không?

Công Dã Kiền và Nhạc Thành Tử, một người mày rậm râu nhiều đầy sát khí, một người mặt mũi hiền lành thân thiện.

Lâm Nhất không nói gì nữa, cười nhạt liếc hai người một cái, xoay người đi tiếp.

. . .

Đi phía bắc nửa ngày thì bình chướng băng to lớn có khe nứt. Các khe nứt lớn nhỏ khác nhau, đủ loại sâu cạn, tựa như những cái miệng thú há to nuốt vào gió đen, phun ra hàn triều, tăng thêm chút dữ tợn cho thiên địa rét buốt này.

Lâm Nhất ngừng lại trước một khe nứt, quan sát kỹ. Đây là khe hở bình chướng băng cao mấy trượng, từng đợt âm lạnh tuôn ra từ bên trong, cuốn lấy vô số băng lăng văng khắp nơi khiến người không dám tới gần. Đột nhiên luồng gió đen rít thổi tới cuốn một đoàn hàn triều dày đặc xuyên qua khe nứt. Vang tiếng răng rắc khe khẽ như mãnh thú ngậm miệng lại, khe hở biến mất, khi nhìn kỹ thì vách băng cứng rắn như bình chướng.

Cách trăm trượng, hai người thấy rõ tình hình thì rung động. Nếu lỡ vào khe hở kia thì dù ngươi là cao thủ Nguyên Anh hay tiểu bối Kim Đan đều khó tìm được đường sống.

Công Dã Kiền vuốt râu đen dưới cằm, biểu tình nghiêm túc, nhìn bình chướng băng khiến người sợ lại ngó Lâm Nhất, mắt lóe tia tàn khốc.

Nhạc Thành Tử phát ra một tiếng thở dài, trên nét mặt có chút hụt hẫng. Tuyệt địa hung hiểm như vậy sơ sẩy một cái là gặp kết cục thân chết đạo tiêu, không lẽ tiểu tử này cầu may? Nếu vô tình có thể một đường đi hướng Cửu Châu thì lão phu cần gì khổ sở vuốt đuôi nhà ngươi?

Lâm Nhất, rốt cuộc ngươi có bản đồ đi phía đông không?

Nhạc Thành Tử nóng nảy, muốn lên tiếng hỏi, nhưng khi xoay người nhìn lại thì vẫn ôm chút may mắn, tiểu tử kia lại đi tiếp.

. . .

Một canh giờ qua đi, bình chướng băng phía trước xuất hiện mấy khe hở băng to dựng đứng, to như khe núi. Cái nhỏ thì mấy chục trượng, cái cao thì mấy trăm trượng, như vết nứt thiên địa, từng luồng gió tuôn ra ngoài, từng luồng gió đen xoay tròn phát ra tiếng rền rỉ lan xa, tựa như tiếng gầm gừ của mãnh thú đói khát, như quỷ đêm khóc gào, khiến người nổ da đầu, nổi da gà.

Ngơ ngẩn nhìn khe nứt băng to một lúc lâu sau Lâm Nhất mới tỉnh táo lại.

Một giọng nói hiền hòa vang lên sau lưng hắn:

- Lâm tiểu hữu, nơi này có thể đi qua không?

Lâm Nhất xoay người lại, thấy Nhạc Thành Tử đã đến gần cách năm mươi trượng, hình như kiêng dè cái gì nên không bước tiếp, chắp tay ra hiệu với hắn. Công Dã Kiền thì đứng xa trăm trượng, không lại gần.

Đã trong tối ngoài sáng đấu vô số lần, Lâm Nhất hiểu biết sâu về cao nhân của Huyền Thiên môn này.

Lâm Nhất hờ hững gật đầu nói, vươn tay ra vẻ mời:

- Có thể đi, tiền bối không ngại thì đi trước một bước.

Câu nói ẩn chứa trào phúng của Lâm Nhất không làm Nhạc Thành Tử khó chịu, mặt mày hớn hở cười bước lại gần chút, thân thiện nói:

- Lúc trước có gì đắc tội thì hôm nay lão phu xin nhận lỗi.

Lâm Nhất khó tin nhìn lão nhân đứng gần mình, bĩu môi không đáp. Hắn định trào phúng ngược vài câu để trút buồn bực, nhưng đối phương đã vươn tay cầu hòa khiến người cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Chậm rãi xoay người, Lâm Nhất lẳng lặng nhìn chăm chú phía trước. Khe hở băng há to mồm đang gầm rống.

Từng luồng gió đen, hàn triều cuồn cuộn mang theo điên cuồng không dứt ập đến, muốn cắn nuốt tất cả, khiến vạn vật thiên địa đều khuất phục.

Giờ phút này, mắt Lâm Nhất càng sáng ngời.

Vảy rồng Thiên Thuẫn, ngự kim kiếm, hắn đột nhiên hóa thành luồng gió lao vào trong.

. . .

Nhìn lên không thấy mặt trời, ngửa đầu toàn là vách băng tỏa khói lạnh. Nhìn xuống không thấy đất, bên người chỉ có hàn triều cuồn cuộn dâng lên. Khe băng sâu dài như đã bị thiên địa vứt bỏ, đây là con sông chìm trong hồng hoang, không có sinh cơ, không có tận cùng.

Xuôi theo dòng cuối cùng sẽ bị chôn vùi trong sóng xô, Lâm Nhất muốn đi ngược dòng, tìm kiếm thiên địa rộng lớn hơn nữa.