Keng!
Vang tiếng nổ, ánh sáng chói mắt vụt qua, Kim Long kiếm bị đánh bay.
Thấy Lâm Nhất sử dụng kim kiếm làm lão hơi lo, uy lực nhát kiếm đó mang đến rung động không thua gì cao nhân kia năm xưa. Cao nhân từ xứ ngoài đến khuất phục bốn vị cao thủ Nguyên Anh, khiến người nghe rùng rợn. Nhưng người đó chưa chắc đánh ra đường kiếm nghịch thiên như vậy.
Chớp mắt đã phân thắng thua.
Công Dã Kiền bình tĩnh lại, rủa thầm, tuy báu vật tốt nhưng người không có đức thì không xứng giữ. Tiểu súc sinh, chờ bản tông chủ cướp lấy kim kiếm của ngươi thì . . .
Công Dã Kiền chưa kịp mơ mộng nhiều thì có áng mây đen tụ trên đỉnh đầu, lão hừ lạnh một tiếng, nâng tay chộp giáp thuẫn kết bằng sát khí.
Đúng lúc này, bóng rồng thoáng qua trên người Lâm Nhất, hắn bất chấp, đập mạnh gậy sắt xuống.
Đùng!
Giáp thuẫn vỡ nát, Công Dã Kiền lùi lại mấy bước, sắc mặt âm trầm. Lão lại vươn tay chộp, sát khí lập tức ngưng tụ thành một con rồng đen che trước mặt lão. Công Dã Kiền chỉ tay, kiếm quang xoay ngược về đâm vào sau lưng Lâm Nhất. Hai tay của lão lại cong vào trước ngực súc thế.
Một gậy đập tan giáp thuẫn của đối phương, lực lượng phản phệ to lớn ập đến, Lâm Nhất lộn ngược mấy vòng mới đứng vững thân hình. Thấy Công Dã Kiền không rụng một cọng tóc, Lâm Nhất bất đắc dĩ bĩu môi. Hắn không sợ đánh với lão nhân này, nhưng tu vi của đối phương cao hơn hắn quá nhiều, là tồn tại mà hắn không thể vượt qua. Thôi, ưu tiên tìm đường.
Lâm Nhất đột nhiên xoay người vung gậy sắt.
Keng!
Phi kiếm đánh lén bị hất văng, Lâm Nhất bước đi. Một luồng gió đen thổi tới, thoáng chốc ngăn cách hắn và Công Dã Kiền.
Tiểu tử này lại dùng chiêu cũ!
Công Dã Kiền tức ói máu nhưng bó tay. Hàn triều nơi này khó nắm bắt, khiến người chỉ muốn né tránh. Công Dã Kiền hậm hực vung ống tay áo đuổi theo.
Nhạc Thành Tử xuất hiện cách không xa, không nhanh không chậm tránh né gió đen tàn phá, lần theo con đường hai người đã đi qua.
Ba người trước sau cách nhau mấy trăm trượng đi mãi về phía đông.
Dọc đường đi đôi khi có gió đen triều khó đoán ập đến, bình chướng băng đột ngột dâng lên, vắt ngang ngăn cản. Cho nên không ai dám bay quá nhanh.
Có khi bóng dáng Lâm Nhất ở phía trước, nhưng e ngại bình chướng băng và hàn triều ngăn cản, Công Dã Kiền trơ mắt nhìn hắn đi mà không biết làm sao. Ai kêu ánh mắt không thể giết người làm chi, chứ không thì tiểu tử đó không biết đã chết bao nhiêu lần.
Nhạc Thành Tử theo sát phía sau hai người, mang theo cẩn thận nhưng bộ dáng thoải mái. Lão nhân này giống như đang đi dạo.
. . .
Lâm Nhất ngự kiếm đi qua gió đen trong Vô Định Hải.
Hắn đi mãi về phía đông nửa ngày rồi sang hướng bắc, không quan tâm hai cái đuôi theo sau. Nếu có thể tìm được đường đi Cửu Châu thì hắn không ngại có thêm bạn chung đường, hơn nữa đuôi to khó vẫy, so đo làm gì.
Dọc đường không biết quẹo bao nhiêu lần, hướng nam, hướng bắc, cuối cùng vẫn đi phía đông, ba người dần vào sâu trong Vô Định Hải.
Bảy ngày trôi qua, bình chướng băng san sát trên mặt biển, tiếng rít không ngớt bên tai, gió đen triều kèm băng lăng sắc bén như tên bắn phá. Đặt mình vào hoàn cảnh này như đến góc trời tuyệt địa, khiến người sợ sệt không biết đi hướng nào, tình hình này khiến người ta bất giác đến gần người đi trước, ba người cách nhau chưa đầy trăm trượng.
Công Dã Kiền không còn chăm chăm trả thù gây sự nữa, chỉ sợ kẻ thù không còn. Đối với lão thì nếu tiểu tử kia giở trò mưu mẹo chuồn mất mới là rắc rối lớn nhất. Nhạc Thành Tử theo phía sau cũng có cùng ý nghĩ, đi trong bình chướng băng dày đặc như rừng mà không có người ở phía trước dẫn đường thì rất khó đi.
Lâm Nhất đi theo bản đồ, hai người theo sau thì nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. Lại qua hai ngày, ba người buộc phải ngừng lại, phương xa đằng trước có một bình chướng băng to lớn chặn đường đi.
Nói là bình chướng băng chẳng bằng bảo là núi băng. Thế núi liên miên vắt ngang hai bên, bao la. Thân núi xen lẫn hai màu trắng đen, băng tinh trong suốt nhưng khó tìm ra một khe hở. Lạnh lẽo thấu xương và uy thế vô thượng khiến người ngước nhìn rồi lại sinh lòng sợ hãi.
Đối mặt lạch trời như vậy khiến Nhạc Thành Tử vuốt râu thầm than, sức người không thể leo qua, hèn gì sư huynh hao phí trăm năm vì vậy. Nhưng trông tiểu tử kia vẫn ung dung.
Công Dã Kiền nhìn quanh, tràn đầy ngạc nhiên. Nghe nói tổ sư của Huyền Thiên môn từ nơi này qua lại Cửu Châu và Đại Hạ mới có tu vi cao siêu đầy mình. Nhiều năm qua lão phòng ngừa chu đáo, tuy ham chí bảo trong Huyền Thiên tiên cảnh, nhưng lão cũng muốn tìm con đường tắt này. Tuy nhiên đường đi đã đứt đoạn, nghe Nhạc Thành Tử nói không lẽ tiểu tử đó có thủ đoạn gì vượt qua được?
Lâm Nhất đứng cách hơn trăm trượng, lão vươn tay có thể chạm vào, nhưng lão biết không thể một chiêu dồn mình vào chỗ chết, Công Dã Kiền đã không còn xúc động muốn đánh nữa. Tiểu súc sinh này không đánh lại liền chạy, trong một chốc khó thể bắt kịp, chẳng bằng chờ xem hắn làm ra trò gì, nếu thật sự tìm đến Cửu Châu thì xem như thu hoạch ngoài ý muốn.
Công Dã Kiền vừa đánh giá bình chướng băng đằng trước vừa chú ý động tĩnh bên cạnh.
Lúc này Nhạc Thành Tử và Công Dã Kiền vừa yêu vừa hận Lâm Nhất. Một người hận không thể rút gân lột da hắn ra để nguôi ngoai mối hận trong lòng, một người thiên chấp cuồng vọng với hắn rồi lại không biết làm sao. Một người e sợ tiểu súc sinh chạy mất sẽ đánh mất luôn chí bảo tiên gia, một người thì lùi một bước chỉ muốn tới Cửu Châu khiến người hướng về.
Bên kia có nhiều oán niệm rối rắm, bên Lâm Nhất thì tập trung vào ngọc giản trong tay. Một lát sau, hắn tiếp tục bay đi phía bắc. Hai người đứng cách trăm trượng cùng di chuyển thân hình.
Một nén nhang qua đi, hai người vẫn bám sát phía sau, Lâm Nhất bất đắc dĩ xoay người lại, lẳng lặng nhìn đối phương.
Thấy thế, Nhạc Thành Tử và Công Dã Kiền như lòng có linh tê cùng dừng lại cách nhau trăm trượng, biểu tình khác nhau.
Một đoàn quang thuẫn ngăn cách hàn triều tàn phá và băng lăng bén như tên, Nhạc Thành Tử vuốt râu dài cười tươi nói:
- Ha ha ha! Sao ngừng lại vậy Lâm Nhất?
Nhạc Thành Tử như cùng bằng hữu kết bạn đi chung, nhưng phong cảnh tuyệt địa hơi không hợp thời.