Vô Tiên

Chương 1106: Vô Định Hải (1)




Công Dã Kiền dẫn trước, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi theo sau. Ba người nhanh chóng đến gần sau lưng Lâm Nhất ba, năm dặm. Tu sĩ cách nhau ba, năm dặm, đặc biệt một bên là tu sĩ Nguyên Anh thì không khác gì phàm nhân đứng mặt đối mặt, vươn tay có thể chạm vào.

Nhận ra động tĩnh phía sau, tim Lâm Nhất rớt cái bịch. Chuyện gì có một lần, hai lần nhưng sẽ không lặp lại lần thứ ba. Nếu lần này bị đối phương đuổi theo và bao vây thì không còn cơ may thoát khỏi nữa.

Lâm Nhất vội ném vụn linh thạch, tay trái cầm một miếng ngọc phù. Hắn không dám do dự một giây nào, tùy tay bóp nát ngọc phù, một vầng sáng bao trùm toàn thân. Vầng sáng thoáng chốc biến mất trên trời, Lâm Nhất cũng biến mất theo.

Công Dã Kiền bám sát gắt gao thầm ngạc nhiên, nhưng thần thức đã phát hiện, lão hừ lạnh tiếp tục lao lên trước. Nhạc Thành Tử, Yến Khởi ở phía sau không tạm dừng, chỉ lo vùi đầu chạy đi.

Lâm Nhất hiện ra trên mặt biển cách trăm dặm, chưa đứng vững thì tay trái đã lấy một khối linh thạch đỏ thẫm ra, tay phải chỉ kim kiếm tới trước, hóa thành vệt kiếm bay về phía đông.

Mới nãy Lâm Nhất bóp nát ngọc phù độn ra trăm dặm, nhưng khoảng cách này không lừa được thần thức của tu sĩ Nguyên Anh, bất đắc dĩ hắn không thể không làm như vậy. Lâm Nhất sử dụng độn phù là Phong Độn Phù luyện chế theo thuật Phong Độn.

Lúc ở Huyền Thiên tiên cảnh Lâm Nhất từng muốn xin pháp môn luyện chế Phong Độn Phù nhưng không được, vô tình có được thuật Phong Độn.

Nghiên cứu thuật phù lục của Lâm Nhất luôn là cần cù chăm chỉ, xem việc luyện chế các loại ngọc phù là thú vui khi rảnh rỗi. Hễ rảnh là hắn nghiên cứu thuật Phong Độn, từ đó thử luyện chế Phong Độn Phù.

Luyện chế liên quan ngọc phù, thông một chỗ thì thông hết mọi đường. Lâm Nhất rất nhanh luyện chế ra ngọc phù có thể thi triển Phong Độn, nhưng chỉ độn được trăm dặm, kém hơn Phong Độn Phù thật sự. Lâm Nhất dùng nó để luyện tập chứ chưa từng nghĩ sẽ có lúc cần dùng.

Lần này rời khỏi Lâm Nhất chuyên môn luyện chế một ít Phong Độn Phù mang theo bên người, lúc này thành vật hữu ích. Độn trăm dặm không quá xa nhưng cho hắn cơ hội thở dốc.

Lâm Nhất lại móc ra linh thạch đỏ máu, đây là linh thạch thượng phẩm hiếm có, linh khí mạnh mẽ mà bàng bạc tuôn ra thấm vào tay trái, chảy qua kinh mạch, chưa tích lũy trong khí hải đã hóa thành linh lực liên tục dồn vào Kim Long kiếm trong tay phải.

Trên người Lâm Nhất chỉ mang gần trăm khối linh thạch thượng phẩm, bình thường không nỡ dùng, vào lúc chạy trốn gấp gáp thế này thì hắn bất chấp tất cả lấy ra hết.

Một khối linh thạch thượng phẩm ẩn chứa linh khí bằng gần trăm khối linh thạch hạ phẩm, dùng nó vào lực lượng ngự kiếm thì Kim Long kiếm bay nhanh hơn ba phần. Linh lực trong người Lâm Nhất không sót lại bao nhiêu, không kịp thu nạp phục hồi. Chạy trốn thật ra là đang liều mạng.

Tốc độ bay của Kim Long kiếm nhanh đến đâu vẫn không bằng tu sĩ Nguyên Anh ngự không phi hành. Mới chạy một canh giờ Lâm Nhất lại bị người Công Dã Kiền đuổi kịp, hắn bất đắc dĩ lần nữa dùng Phong Độn Phù bỏ đối phương lại sau lưng trăm dặm.

Cứ thế qua ba ngày, Phong Độn Phù trên người Lâm Nhất chẳng còn bao nhiêu, ba người phía sau vẫn cắn chết không nhả, bám dai như đỉa, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì sẽ bị đối thủ đuổi kịp. Trước mắt Lâm Nhất là biển rộng mênh mông, không có chỗ đặt chân, mà dù có đảo nổi thì sao? Kết trận tự thủ? Dựa vào linh lực chưa đủ một phần mà muốn ngăn cản ba cao thủ Nguyên Anh luân phiên phá trận thì như mơ giữa ban ngày, tình hình càng tệ hại hơn.

May mắn lúc chạy như điên tối mặt tối mày còn có trời trăng sao chỉ được, chứ không thì chẳng biết cắm đầu chạy tới chỗ nào. Gần trước mắt là Vô Định Hải, trước khi mùa đông đến nơi này là tuyệt địa.

Cách sau lưng Lâm Nhất mấy chục dặm, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi vượt mặt Công Dã Kiền. Hai người chạy có ăn ý, giữ tốc độ trung bình. Công Dã Kiền thường phải nuốt một viên đan dược để ức chế vết thương, nhưng không chịu buông bỏ. Nhưng khoảng cách giữa Yến Khởi và Nhạc Thành Tử kéo rộng mười mấy dặm, chắc vẫn cảnh giác với nhau.

Khoảng năm dặm, chờ người phía sau rượt tới gần sau lưng năm dặm là lúc Lâm Nhất chạy quắn đít. Hắn buộc phải bóp nát Phong Độn Phù cuối cùng vọt lên trăm dặm, về sau như thế nào thì không ai biết.

Lâm Nhất cố nén lòng mệt mỏi, hơi hoang mang ngoái đầu lại. Trên mặt biển ngoài mười dặm phía sau, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi cách nhau năm, sáu dặm, chạy một trái một phải. Phía sau mười dặm nữa là Công Dã Kiền chạy một mình.

Vết thương của Công Dã Kiền trong một chốc không lành được, nếu không đã sớm bám sát Lâm Nhất rồi. Nhạc Thành Tử, Yến Khởi tản ra hai bên đuổi theo vì phòng ngừa Lâm Nhất giữa đường chuyển hướng chạy trốn, nhưng dựa theo tu vi của hai người này nên sớm bắt kịp hắn chứ.

Lâm Nhất không nghĩ ra, chạy tiếp.

Bốn người trên biển chạy ba ngày không phân ngày đêm, tình hình rượt bắt giống như trước, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi vẫn không nhanh không chậm bám phía sau, phương xa hơn là bóng dáng cố chấp của Công Dã Kiền. Ba người cách nhau mười dặm, không xa không gần, chừa cơ hội hồi sức cho nhau rồi lại có thể bắt kịp, cuộc rượt đuổi này nằm trong tầm kiểu soát của bên mạnh.

Dùng mảnh Phong Độn Phù cuối cùng, Lâm Nhất không vui chút nào, ngược lại lòng chùng xuống, có linh cảm không may. Mấy ngày nay lại chạy hai mươi vạn dặm, qua hai ngày nữa là đến Vô Định Hải. Không lẽ ba người định mượn tuyệt địa nơi đó lại nhốt hắn? Nhìn trận thế một trái một phải của Nhạc Thành Tử, Yến Khởi có xu hướng xua sói vào vòng vây.

Nỗi lo của Lâm Nhất thành hiện thực. Hai ngày sau, ba người vẫn bám theo sau lưng, hắn không dám chậm lại, sơ sẩy một cái là rơi vào trùng vây ngay.

Lại qua một đêm, Lâm Nhất bị Kim Long kiếm kéo bay tới trước. Nhiều ngày chạy trốn không ngủ không nghỉ, tâm thần lao lực quá độ, hắn rất mệt mỏi.

Ba người sau lưng còn cách mười dặm, hắn cầm khối linh thạch thượng phẩm mới đổi, hơi cau mày. Xem canh giờ này nên là mặt trời mọc từ phương đông, nhưng chân trời trước mặt vẫn âm u mù sương khó thấy rõ, mặt biển phẳng lặng bị sương mờ bao phủ, như mảnh hỗn độn không phân thiên địa, khiến người chùn bước.