Vô Tiên

Chương 1104: Mặt trời mọc đỏ máu (1)




Công Dã Kiền vượt qua Phong Hải đại trận đến chỗ này hơi muộn một bước, nhưng vẫn ngăn cản Lâm Nhất kịp lúc.

Công Dã Kiền từ xa thấy nhát kiếm chém Công Dã Mạc thì hơi giật mình. Một tiểu bối tông môn dù ỷ vào uy pháp bảo có thể cậy mạnh một lúc nhưng sao đánh lại tu sĩ Nguyên Anh? Tuy nhiên Công Dã Kiền không lơ là, trong khi nói chuyện đã vung cờ nhỏ chín mặt hóa thành mây đen bay nhanh ra. Trong khoảnh khắc có chín con rồng đen bay ra từ mây đen, đầu đuôi đụng nhau, mượn thế phong vũ cưỡi mây phun sương, ngăn cản khu vực biển phạm vi trăm trượng.

Lại có người chặn đường, Lâm Nhất khựng lại, mắt tóe lửa tức giận quát:

- Thiên hạ to lớn nhưng không ai ngăn đường đi của ta được! Công Dã lão nhân, đồ chó hoang đầu đường đừng sủa bậy!

Bị một tiểu bối nhục mạ như vậy làm Công Dã Kiền tức giận đến đen mặt.

Công Dã Kiền bực tức hừ một tiếng, trầm giọng trách mắng:

- Tiểu súc sinh, mặc cho ngươi có bản lĩnh lớn bằng trời thì hôm nay khó qua khỏi ải của bản tông chủ, hãy xem bản tông chủ trừng trị ngươi như thế nào!

Lúc này Nhạc Thành Tử, Yến Khởi đuổi theo, sắc mặt hai người mang nét cẩn thận mà ngày thường không có. Thấy Công Dã Kiền sử dụng thủ đoạn giấu đáy hòm thì hai người tản ra hai bên, không muốn nhúng tay vào.

Tu sĩ Nguyên Anh có thể đỡ uy lực nhát kiếm kia không? Tu vi của tiểu tử đó không cao nhưng kim kiếm thật sự lợi hại.

Ba vị cao thủ Nguyên Anh cẩn trọng như vậy khiến người khó tin. Tiểu tử bề ngoài không chút bắt mắt này lúc trước chém chết Dư Hành Tử, hôm nay một kiếm giết Công Dã Mạc, mọi người đều thấy tận mắt, không tin cũng không được. Dù tình hình cuối cùng thế nào thì Lâm Nhất sẽ là truyền kỳ kéo dài mấy chục năm, trở thành nhân vật nổi tiếng như cồn trong tiên môn Đại Hạ.

Đám tu sĩ Kim Đan không dám tới gần, đứng xa xem, bọn họ mong đợi.

Chín con rồng đen thanh thế to lớn, trong nháy mắt đã chặn đường đi, hình thành thế vây khốn. Công Dã Kiền hùng hổ khiếp người, định thi triển đòn sát thủ. Nhạc Thành Tử, Yến Khởi dù chưa ra tay nhưng thành thế kiềm kẹp, hiển nhiên đề phòng Lâm Nhất. Tình hình lúc này hung hiểm hơn vừa rồi.

Lâm Nhất ngạo nghễ đứng trong mưa gió, nhướng nhẹ chân mày, lạnh lùng nhìn Công Dã Kiền chằm chằm. Hắn không nói chuyện nữa, chậm rãi giơ tay lên, kim kiếm chỉ xéo lên trời, lực lượng Long Đan và Kim Đan tuôn ra ồ ạt.

Ánh sáng màu vàng đã mờ nhạt giờ như lửa trong trời đêm bị đốt sáng. Linh lực thêm vào, kim kiếm tỏa ánh sáng chói mắt, khí thế ngập trời bùng nổ.

Lâm Nhất cắn chặt răng, mặc kệ Kim Long kiếm tham lam cắn nuốt linh lực trong người.

Thân kiếm dài ba thước phun ra kiếm quang cỡ trượng, rồi ba trượng, năm trượng, mãi khi kiếm quang xuyên qua mây đen đâm thẳng lên trời.

Kiếm quang Kim Long kiếm kéo dài gần mười trượng thì Lâm Nhất khẽ rên, mặt ửng đỏ khác lạ. Hắn vung cánh tay, hai tay siết chặt trường kiếm.

Lâm Nhất trừng mắt, hét to:

- Người chắn giết người, thần chắn giết thần! Công Dã Kiền, ăn một kiếm của ta!

Một thanh phi kiếm mà có khí thế như vậy, con ngươi Công Dã Kiền co rút, khẽ hừ, biểu tình càng âm trầm hơn. Công Dã Kiền đứng lơ lửng, mở ống tay áo rộng, hai tay phất tới trước. Trong phút chốc mặt biển rộng trăm trượng hai bên Công Dã Kiền khựng lại rồi dâng sóng lớn cao mấy chục trượng gầm rống ập đến. Chín con rồng đen theo sóng lướt gió kéo mây đen đầy trời hùng hổ lao về phía Lâm Nhất.

Đối mặt trận thế kinh người của Công Dã Kiền càng làm đấu chí trong Lâm Nhất mãnh liệt, mắt lóe tia sáng lạnh lẽo, giẫm chân lên mây, xông lên không quay đầu. Lâm Nhất giơ cao hai tay nâng cầu vồng ỷ thiên, quyết sang bằng biển dữ, quét sạch mù mịt kín trời.

Một tiếng leng keng ngân xa chói tai, trong tiếng ngân giòn vang cao vút xen lẫn tiếng rền rỉ thiên địa khép mở, tiếng rồng ngâm vang vọng vũ trụ.

Kim Long kiếm của Lâm Nhất bay khỏi tay hóa thành rồng vàng dài mấy chục trượng ngẩng đầu gầm rống trên trời.

Trong tiếng rồng ngâm rung động thiên địa, rồng vàng giương nanh múa vuốt xoay nhanh, mang theo thế động trời nhào về phía Công Dã Kiền.

Đây . . . đây là cái gì? Vảy rồng vàng rực rỡ chói mắt kinh người. Móng vuốt to lớn không gì phá nỗi khiến người sợ. Và con mắt rồng trợn to lóe tia miệt thịt với con kiến, là sự ngạo nghễ của quân lâm thượng giới nhìn xuống chúng sinh. Trước mặt long uy vô thượng, càn quét bát hoàng, san bằng lục hợp, vạn vật đều thành phấn.

Rồng vàng bay lên cao như thiên uy giáng xuống, sóng biển trào dâng chợt khựng lại như bị đông trên mặt biển. Chín con rồng đen hung mãnh dần tán loạn trong tiếng rồng ngâm, khó đi tiếp.

Công Dã Kiền kinh sợ bỗng mặt biến sắc, hét to:

- Hai ngươi còn đứng đó mà nhìn? Ba chúng ta hợp sức lại nào!

Nhạc Thành Tử, Yến Khởi đứng xa không nhúc nhích, rồng vàng đã đến gần, khí thế khiếp người làm người ta run sợ luống cuống, chần chừ một giây thì hối hận muộn màng. Công Dã Kiền không dám chậm trễ, hết sức tránh né.

Bùm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, chín con rồng đen hóa thành hư ảo, sóng biển cao mấy chục trượng tan vỡ. Rồng vàng đến đây là bão táp đổ nghiêng, nước biển đảo ngược, cắn nuốt mọi chướng ngại, nghiền nát hết.

Uy thế không thể ngăn cản ập đến, Công Dã Kiền sợ tái mặt, cố gắng lao nhanh đi. Chờ long uy sau lưng yếu bớt thì Công Dã Kiền đã chạy như điên mấy chục dặm, không kịp thở dốc, hộc một ngụm máu.

Tâm thần rung động, Công Dã Kiền ngoái đầu nhìn. Nhạc Thành Tử, Yến Khởi cũng trốn xa mấy chục dặm, vẻ mặt kinh ngạc. Rồng vàng biến về kim kiếm rơi vào tay tiểu tử kia.

Không đúng, sao tiểu tử đó rơi xuống mặt biển? A, hắn lại nhảy lên trời, kéo kim kiếm bay nhanh về phía phía đông, rõ ràng đã cạn kiệt linh lực.

Công Dã Kiền lại phun ngụm máu:

- Phụt!