Vô Tiên

Chương 1091: Cốt trắng xương khô (2)




Yến Khởi chậm rãi xoay người lại:

- Sao đạo hữu chắc chắn như vậy?

Nhạc Thành Tử vuốt râu cười nói:

- Ha ha, lý do tiểu tử này lờ đi ý tốt của ta và ngươi là vì lòng có chấp niệm.

Yến Khởi khẽ ừ:

- Xin lắng nghe.

Nhạc Thành Tử hỏi ngược lại:

- Lâm Nhất được đến đồ vật Huyền Thiên tổ sư của ta để lại thì chắc chắn biết về Cửu Châu, ngươi nói xem hắn chịu ở lại Đại Hạ sao? Nghe đồn nơi tên Cửu Châu có đầy rẫy công pháp và đan dược thượng hảo, cao thủ nhiều như mây, không nói đến cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ, càng có tiền bối khiến người ngước nhìn như Hóa Thần Kỳ. Sư huynh của ta ngày nhớ đêm mong nhưng mãi không tìm được con đường đi hướng đó.

Nói đến đây Nhạc Thành Tử khẽ thở dài:

- Ở mãi trong Đại Hạ thì tu vi khó tiến bộ, thọ nguyên của chúng ta mới được ngàn tuổi, cứ thế này thì chẳng khác nào chờ chết. Tiểu tử kia có vô số cơ duyên, sao chịu nhận mệnh?

Yến Khởi hơi biến sắc mặt, ngơ ngẩn nhìn Nhạc Thành Tử, hỏi:

- Cửu Châu? Thật sự có nơi đó?

Không đợi đối phương trả lời Yến Khởi đã tự lẩm bẩm:

- Ngươi không phải vì truyền thừa công pháp và Động Chân Kinh của hắn mà muốn . . .

Nhạc Thành Tử gật đầu, bất đắc dĩ nói:

- Việc đã đến nước này thì ta không giấu diếm Yến đạo hữu làm gì, truyền thừa công pháp thì không có gì, nhưng ai chẳng muốn có Động Chân Kinh? Tuy nhiên đời này được đi Cửu Châu một chuyến thì không còn tiếc nuối gì nữa.

Thấy Yến Khởi lặng im không nói, Nhạc Thành Tử bổ sung thêm:

- Trước đây Lâm Nhất lấy ngọc giản ra đối chiếu với điển tịch truyền xuống trong tông môn của ta, không khó đoán ra chỗ năm xưa tổ sư của ta bị nạn. Tuy hắn đã xóa ghi chép có liên quan trên đó nhưng đây là giấu đầu hở đuôi. Hơn nữa Công Dã Kiền mang ngươi canh chừng ở Bích Dao đảo, thấy tiểu tử kia chạy trốn hướng biển, không chừng đi đường vòng đến nơi này.

Cửu Châu? Đó là nơi như thế nào? Không lẽ đúng như Nhạc Thành Tử nói? Yến Khởi ngẫm lại những gì mình đã làm, bỗng thấy lo được lo mất. Nhạc Thành Tử không còn nhiều thọ nguyên, Lâm Nhất trẻ tuổi, nhưng một già một trẻ này không thèm để Đại Hạ vào mắt, bọn họ nhìn xa hơn. Nghĩ đến đây, Yến Khởi bỗng cảm thấy hào tình và chí khí ngày xưa như ráng chiều buông xuống, huyễn lệ mà ít vài phần chân thật.

Một luồng sáng bắn tới, Nhạc Thành Tử giơ tay đón lấy, là một miếng truyền âm phù.

Chốc lát sau, Nhạc Thành Tử gật gù, đưa truyền âm phù cho Yến Khởi:

- Công Dã Kiền sắp chạy tới, tranh chấp vô ích, chúng ta đổi chỗ đi.

. . .

Sâu mấy trượng dưới nước biển toàn là đá ngầm, mắt Lâm Nhất lóe tia đỏ sậm quan sát kỹ mảnh đất dưới chân. Hắn khom lưng đẩy đá vụn lởm chởm ra, dưới cỏ nước lộ ra một hàng sáu cây cột đá ngay ngắn.

Nhìn sáu cây cột đá dài cỡ thước, Lâm Nhất khá bất ngờ. Phủi ô uế dính trên cột, một trận pháp hiện ra trước mắt hắn, đây là một truyền tống trận.

Mặt biển không có động tĩnh gì, Lâm Nhất ngẫm nghĩ, tùy tay lấy sáu khối linh thạch ra đặt vào trận pháp, hắn do dự một lúc rồi bước vào trong, tùy tay bấm thủ quyết. Dưới nước biển lóe tia sáng mờ, bóng dáng Lâm Nhất biến mất.

Trong khoảnh khắc, một hang núi phong kín hiện ra trước mắt Lâm Nhất, hắn chưa kịp thấy rõ tình hình bên trong bước ra một bước, quay người giơ tay chộp. Nơi đó có sáu cây cột đá giống nhau bị rút ra, mấy vệt kiếm bắn nhanh đến bên trên miếng đá ngầm đưa hắn đến đây.

Sau khi hủy truyền tống trận, Lâm Nhất nhìn sáu cây cột đá dưới đát, hắn ngẫm nghĩ, sau đó quan sát hang núi trước mắt.

Truyền tống nhanh như vậy đủ thấy chỗ này cách đảo đá ngầm không xa, trong hang núi to cỡ mấy trượng khảm đầy huỳnh thạch chiếu sáng rõ ràng mà vô cùng yên tĩnh. Lâm Nhất chợt đổi sắc mặt, tiến lên vài bước. Một di hài tu sĩ ngồi xếp bằng dựa vào vách đá ngay phía trước mặt Lâm Nhất, mấy thứ như quần áo đã mục nát hết, chỉ còn lại cốt trắng xương khô.

Chắc là di hài của vị cao nhân ngàn năm trước, tổ sư của Huyền Thiên môn, Huyền Thiên Thượng Nhân.

Lâm Nhất thầm thở phào, sửa sang lại dáng vẻ, khom người lạy vài cái, sau đó đứng dậy quan sát bốn phía, trong hang không có vật gì khác.

Quay người lại, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi.