Thấy tiền bối đến từ biển này không có ác ý, nói chuyện nhẹ nhàng thì hai sư huynh đệ bớt thấp thỏm, chợt nhận ra tay chân không còn bị trói buộc. Hai người không kịp thở phào đã vội vàng khom người thi lễ, rối rít nói bái kiến tiền bối. Sư huynh cao ráo tự xưng là sư huynh Hạ An, sư đệ hơi gầy thì tên là Phủ Vạn Thuận, hai người đều là đệ tử ngoại môn tuần tra biển của Định Hải tông.
Phủ Vạn Thuận vẫn chưa yên lòng, mắt long lanh hỏi:
- Vị tiền bối này, lão nhân gia . . . thật sự thả hai huynh đệ chúng ta?
Phủ Vạn Thuận thầm nghĩ làm ơn đừng chờ nướng cá xong sẽ giết người lấp biển!
Sư huynh Hạ An đang định làm cá biển nghe tiếng giật nảy mình, lật đật chạy về, ngoan ngoãn khom người.
Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói:
- Đừng có ý tưởng xằng bậy, nếu không sẽ vời đến tai họa bất ngờ.
Người trẻ tuổi nói xong vén vạt áo ngồi xuống, giơ tay tháo hồ lô nhỏ treo bên hông, ngửa đầu uống hớp rượu.
Thấy hai sư huynh đệ còn đứng ngây như phỗng, người trẻ tuổi nhướng đuôi chân mày:
- Nướng cá, uống rượu, nói ra tất cả những gì các ngươi biết.
Hai người giật mình, cầm cá biển, bận rộn nướng cá.
Người trẻ tuổi thầm lắc đầu, lại giơ hồ lô lên, trong nét mặt ẩn giấu sự cẩn trọng khó thể nhận ra.
Người trẻ tuổi là Lâm Nhất, hắn trốn trong lòng đất dưỡng tinh thần mấy ngày, nhận ra trên hòn đảo nhỏ cách mấy trăm dặm có người, xem phục sức trên quần áo giống đệ tử Định Hải tông. Mà Định Hải tông ở Bích Dao đảo cách nơi này rất xa, hai đệ tử Luyện Khí này đến đây làm gì?
Lâm Nhất định đi Vô Định Hải, hoặc nên nói là tìm kiếm nơi có di hài của Huyền Thiên Thượng Nhân. Ở khu vực biển này phải đi ngang qua Định Hải tông, nếu không đi đường đó sẽ phải vòng một đoạn dài, cần đi thêm mấy chục vạn dặm đường biển. Công Dã Kiền có đuổi theo đến không? Tình hình phía trước thế nào? Hắn đều không biết, có lẽ có thể thám thính chút tin tức từ hai đệ tử của Định Hải tông, cho nên Lâm Nhất thi triển Tị Thủy Quyết lặn đến đây.
Cá nướng giòn vàng óng tỏa mùi thơm dụ dỗ người, mùi vị rất tươi ngon. Lâm Nhất nếm thử con cá xong phất tay ra hiệu hai đệ tử Định Hải tông đừng quá ân cần làm gì.
Lâm Nhất lấy một vò rượu ra, nói:
- Có qua mà không có lại thì không lễ phép. Tặng vò rượu này cho hai ngươi.
Thấy tiền bối trẻ tuổi này bình dị gần gũi, sư huynh đệ dần mất sự gò bó, không đợi đối phương hỏi han đã tự khai thân phận và nhiệm vụ của mình.
- Trưởng bối sư môn dặn rằng có cao thủ Huyền Thiên môn xuất hiện ở Định Hải, không rõ ý đồ đến, nên tông chủ truyền lệnh xuống, sai tất cả đệ tử trên Bích Dao đảo tản ra đóng giữ trên mỗi đảo biển, chờ phát hiện tung tích của tu sĩ xứ ngoài là báo về ngay.
Phủ Vạn Thuận nói rồi ôm vò rượu uống một hớp.
Hạ An nói tiếp:
- Định Hải tông ta luôn canh giữ một góc, chưa bao giờ xen vào việc của tiên môn trong Đại Hạ, nghe nói có cao nhân Hắc Sơn tông đến thăm, nên mới . . .
Phủ Vạn Thuận uống rượu, cố ý tâng bốc:
- Lúc nhỏ nghe người lớn trong tộc nói người giỏi uống rượu thì không ai ác cả, tiền bối là người tốt. Hai sư huynh đệ chúng ta chỉ làm việc theo lệnh, ai thèm quan tâm người đó là Hắc Sơn tông, Huyền Thiên môn gì đấy.
Hạ An phụ họa:
- Bị trưởng bối sư môn ném ở chỗ này, phải ở lại một tháng mới có người đưa đồ ăn đến. Tổ tông của hai chúng ta xuất thân từ bắt cá nên canh giữ đảo biển không đến nỗi chết đói.
- Sa Cân của sư huynh cực kỳ thích hợp cho việc bắt cá, he he.
Phủ Vạn Thuận có rượu uống lại không lo an toàn mạng sống nên cả người lâng lâng, quên mất bên cạnh có một vị cao nhân sâu không lường được.
Làm đệ tử Luyện Khí trong tông môn thì không biết nhiều, bản thân cũng không có việc gì cần giấu diếm, hai sư huynh đệ mỗi người một câu thổ lộ hết những gì mình biết.
Lâm Nhất nghe sư huynh đệ nói chuyện, thầm suy tư. Từ đây đi hướng bắc, hướng đông, trên các đảo lớn nhỏ trong khu vực biển này đều có tu sĩ đóng giữ. Định Hải tông làm rầm rộ như vậy chắc vì bị cao nhân Hắc Sơn tông sai khiến. Sau khi Cam Vũ phu nhân của Hồng Vân cung và người đến sau bị giam cầm, lý do Công Dã Kiền đến muộn là vì không ở trong Khốn Long cốc, hướng đi thật sự của lão không khó suy đoán ra.
Còn nhớ lúc ở Lôi Minh cốc hắn từng nghe Huyền Thiên môn chia binh hai đường, người ngựa một đường đi hướng đông. Phỏng chừng đám người này đi tới Định Hải nên Công Dã Kiền phải giữ cảnh giác liên hợp với Định Hải tông canh phòng chặt chẽ.
Không thể đoán ra Công Dã Kiền đang tranh tiên môn hay có ý đồ khác, nhưng ẩn ý trong hành động này của Huyền Thiên môn là vì sao?
Đúng rồi, ngàn năm nay tu sĩ của Huyền Thiên môn từng tìm khắp trong ngoài biển mà không được gì, nhưng nghe Lâm Nhất nói di hài của Huyền Thiên Thượng Nhân có thật, nên lần trước ước hẹn ở Thượng Vân Đài trong Đan Dương chỉ là kế hoãn binh của Nhạc Thành Tử, ổn định Lâm Nhất, một mặt bọn họ sai người đi biển tìm kiếm. Khi ấy Lâm Nhất còn ung dung nhàn nhã trốn trên Thiên Ki phong, nếu không đi một chuyến Khốn Long cốc thì đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng hay biết gì.
Nhưng Huyền Thiên môn động can qua lớn như vậy chỉ vì nghênh về di hài của tổ sư sao? Nhạc Thành Tử từng nói có tra ra manh mối hay không tùy vào ý nghĩ của mỗi người.
Lâm Nhất đứng dậy, dõi mắt trông về phía xa.
Sóng biếc mênh mông, mây trắng hạ xuống, hắn mơ hồ cảm thấy thiên địa nhỏ hẹp nhiều.
Lâm Nhất liếc hướng Bích Dao đảo một cái rồi ngự kiếm bay đi.
Phủ Vạn Thuận nhìn theo vệt kiếm xa khuất, kinh ngạc kêu lên, lòng thầm mừng:
- A, vị tiền bối Kim Đan kia đi thật rồi?
Hạ An giật lấy vò rượu của đối phương, cười nói:
- Nơi này chỉ có hai huynh đệ chúng ta, làm gì có tiền bối nào? Sư đệ đã thấy cái gì sao? Tu sĩ đi ngang qua nơi này chẳng có gì lạ, bay tới rồi lại bay đi.
Phủ Vạn Thuận ngẩn ra, rồi chớp chớp mắt, nhe răng cười nói:
- Đúng như sư huynh nói, chỉ có chim biển bay tới chứ làm gì có tu sĩ nào. Đừng cướp rượu của ta!