Vô Tiên

Chương 1083: Giao ước (2)




- Vậy thì tốt rồi, ha ha.

Nhạc Thành Tử đi tới bên cạnh Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo, ung dung ngồi xuống.

Lãnh Thúy nhìn Lâm Nhất, do dự một lúc, cuối cùng buông tiếng thở dài xoay người rời đi, để lại hắn một mình thẫn thờ.

Lâm Nhất thấy rõ vẻ xa cách từ nét mặt của Nhạc Thành Tử và Lãnh Thúy, sự hờ hững việc chẳng liên quan đến mình. Chỉ vì hắn giết Công Dã Bình nên đã đắc tội với Công Dã Kiền? Chẳng phải hai nhà tiên môn này đã sớm kết thù với Hắc Sơn tông sao? Hơn nữa . . .

Lâm Nhất hoang mang, chợt nhớ đến Lão Long luôn im lặng, hắn hỏi ý kiến:

- Lão Long, ngươi có biết thắc mắc trong lòng ta không?

Lão Long hầm hừ, không tình nguyện nói:

- Ta sợ nhất là đoán lòng người khác.

Lâm Nhất bất bình hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không giao thiệp với tu sĩ sao?

Lão Long khinh thường nói:

- Không phải chưa từng giao thiệp mà là Lão Long không rảnh đoán này đoán nọ.

Lâm Nhất lại hỏi:

- Vậy sao biết ý đồ giết người của người khác?

Lão Long biếng nhác nói:

- Hừ, dễ thôi, mọi thứ không rõ ở trong mắt Lão Long đều là loài bò sát.

Lâm Nhất tò mò hỏi:

- Ý là sao?

Lão Long mắng:

- Ý cái quái gì! Thứ biết thở thì đều có thú tính, tu sĩ cũng vậy. Cả đám không lo tu hành chỉ muốn giở trò tâm cơ hại người, chẳng phải giống những con bò sát tranh nhau vì miếng ăn sao? Mặc nó có muôn vàn linh lung hàng vạn quỷ kế, ta đấm một phát là trời trong mây trắng, hừm!

Lâm Nhất bất đắc dĩ nói:

- Nắm tay của ta chưa đủ cứng rắn, trước mắt có hai người không đánh lại đây.

Lão Long trách mắng:

- Ngươi ngốc à? Không đánh lại thì bỏ chạy, gia là loại người chịu thiệt sao? Đừng dông dài với Lão Long, nếu không xem thấu đám người này được thì tưởng tượng những con bò sát, ví dụ như kim ngô . . .

Suy nghĩ nhiều, tạp niệm tăng nhiều, Lão Long cũng không thèm quan tâm hắn nữa, Lâm Nhất thầm cười khổ. Cảnh tượng trước vách rồng trong Huyền Thiên tiên cảnh bỗng hiện ra trước mắt hắn.

Vì chạm đến vách rồng mà bầy kim ngô chồng chất lên nhau, cảnh tượng đồ sộ. Trong đó kim ngô ba cánh, bốn cánh khi vọt lên thì thu hút mọi ánh nhìn, khoảnh khắc sắp thành công lại thất bại liền bị cùng tộc chia nhau ăn thịt.

Thiên hạ ồn ào vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi. Hạng người như Yến Khởi, Nhạc Thành Tử, thậm chí là Công Dã Kiền tốn nhiều công sức đơn giản vì một chữ lợi mà ra. Nếu Lâm Nhất dâng lên mọi thứ trên người, chân thành quy thuận một nhà tiên môn thì mọi việc sẽ từ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Còn ngược lại, đám người này sẽ như kim ngô đổ xô đến chia nhau ăn hắn. Lão Long nói đúng, con người đều có thú tính.

Khóe môi Lâm Nhất cong lên, mắt lóe tia sáng lạnh, nhưng trong đó chợt lóe tia ấm. Người ngọc áo trắng hơn tuyết, cảnh cùng nhau bay lên vách rồng khiến người mong mỏi khát vọng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong hang núi vang tiếng nổ trầm đục kinh động mọi người, cũng bừng tỉnh Lâm Nhất. Hắn thở hắt ra, vẻ mặt hụt hẫng giương mắt nhìn.

Rồng đen xoay quanh, khói bốc lên nghi ngút, ba người xuất hiện trong cửa hang. Dẫn đầu là một nam nhân trung niên mặc áo đen, chân mày thô, râu rậm, thần thái uy nghiêm, quanh người toát ra sát khí. Hai người theo sau là Đạt Mông đi mà quay lại và một trưởng lão Kim Đan hậu kỳ, tên Uổng Xích.

Người chưa đến đã nghe tiếng la:

- Lâm Nhất ở đâu!?

Cùng với tiếng quát là khí âm trầm lạnh lẽo tràn ngập, khiến người đứng tim. Chớp mắt hai bên cách nhau mười mấy trượng, ba người dừng bước chân. Người lên tiếng hỏi là nam nhân trung niên khí thế kiêu căng, vẻ mặt ngạo mạn liếc qua mọi người sau đó nghi ngờ nhìn Lâm Nhất.

Yến Khởi đứng lên tiến lên trước hai bước, đứng song song với Nhạc Thành Tử. Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo, Lăng Bá đứng hai bên, Lãnh Thúy đứng đằng sau. Mấy người kia làm tư thế đón chào như vậy hiển nhiên có điều cảnh giác với người mới đến.

Nhạc Thành Tử mặc kệ đối phương hùng hổ hiếp người, lão ung dung bình tĩnh nói:

- Công Dã Kiền, tuy ngươi chiếm địa lợi nhưng chưa chắc là bên thắng cuối cùng. Giờ ta và Yến đạo hữu đến theo lời mời, hay là kết thúc ân oán ngày xưa luôn đi, được chứ?

Yến Khởi vuốt râu đen, gật gù hùa theo:

- Lời Nhạc Thành Tử đạo hữu nói là điều Yến mỗ nghĩ.

Người đến là tông chủ Công Dã Kiền của Hắc Sơn tông!

Công Dã Kiền phất tay ngắt lời đối phương, mang theo vẻ kiêu căng nói:

- Chờ đã, không nghe thấy lời bản tông chủ vừa nói sao?

- Nhạc Thành Tử nhà ngươi không đánh lại ta, dù có hợp tác với Yến Khởi cũng chỉ uổng công.

Bị người trào phúng như vậy là chuyện hiếm có trong mấy trăm năm qua, sắc mặt của Nhạc Thành Tử vẫn bình tĩnh như trước, trầm giọng nói:

- Công Dã Kiền, không lẽ ngươi đã quên giao ước giữa hai ta . . .

Công Dã Kiền quát lớn ngắt lời đối phương:

- Bản tông chủ không quên!

Ánh mắt Công Dã Kiền hung ác, giơ tay khinh thường chỉ vào hai người:

- Bản tông chủ bận rộn lâu như vậy là vì trận chiến ngày hôm nay, hai ngươi sẽ không thoát được kết cục nhận thua nhưng việc có nặng có nhẹ, có cần gấp và từ từ. Có kẻ giết nhi tử út của ta . . .

Công Dã Kiền chỉ tay hướng Lâm Nhất, hung tợn nói:

- Việc này phải có kết thúc, ai dám ngăn trở thì bản tông chủ sẽ diệt cả tộc nhà hắn!

Cử chỉ của Công Dã Kiền kiêu căng, cuồng vọng mà vô lễ. Lão buông lời đe dọa như thế, rõ ràng không thèm để hai tu sĩ Nguyên Anh phía đối diện vào mắt.

Dù công phu dưỡng khí tốt đến mấy thì Nhạc Thành Tử cũng khó giữ vẻ mặt bình tĩnh, lão từ từ thở hắt ra, hơi cau mày. Yến Khởi thì mặt như sương giáng, hừ mạnh. Nhưng dù hai người này trong lòng tức giận vẫn không nói gì, không biết là e ngại dâm uy của Công Dã Kiền hay vì lý do khác.

Lão Long gầm rống:

- Một tu sĩ nhỏ mà dám láo như vậy, tức chết ta! Lâm tiểu tử! Ngươi . . . quá yếu, Lão Long đi theo ngươi chịu bực tức!

Lão Long bất đắc dĩ ngậm miệng lại, nhưng vẫn hầm hừ không ngừng.

Lâm Nhất nghênh hướng Công Dã Kiền, hơi hếch cằm, nét mặt hờ hững không chút sợ hãi. Mọi thứ luôn che mắt hắn dần trở nên rõ ràng.

Giao ước? Giao ước về điều gì?