Nhạc Thành Tử biết rõ điểm âm độc của sát khí, tìm cách giải cứu. Nhưng Công Dã Kiền dẫn theo mấy thuộc hạ mạnh mẽ xuất hiện, không biết vì nói chuyện không hợp ý hay lý do gì khác mà hai bên bắt đầu đánh nhau.
Công Dã Kiền chiếm cứ thiên thời địa lợi, có chuẩn bị mới đến. Nhạc Thành Tử vội vàng ứng chiến, nhưng có lớp có lang. Cuộc hỗn chiến bắt đầu, kết quả . . .
Nhạc Thành Tử kể sơ tình huống, vuốt râu cười khổ nói:
- Thật sự không ngờ Công Dã Kiền tu đến Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn, cao hơn ta một cảnh giới, có thể tưởng tượng tình hình cuối cùng thế nào. Ta đành mang hai đệ tử cứng rắn thoát ra, chạy lung tung dưới lòng đất rồi cuối cùng đến chỗ này.
Lão còn nói thêm:
- May mà ngươi và ta tụ lại một chỗ, tất cả còn đường xoay chuyển.
Hai tu sĩ Nguyên Anh sẽ liên hợp lại đối phó với Công Dã Kiền, đây là đường xoay chuyển mà Nhạc Thành Tử nói?
Lâm Nhất trầm tư, hơi cau mày.
Mà lão nhân này nhìn mình làm cái gì?
- Lâm tiểu hữu, ngươi còn khỏe thì may quá, ha ha!
Nhạc Thành Tử cười bí hiểm với Lâm Nhất rồi đi tới chỗ mấy người Hồng Vân cung.
Lâm Nhất thầm lắc đầu, nghĩ rằng mười đệ tử môn hạ đã mất tám người mà ngươi còn cười nổi?
Trong ba đoàn sương mù dưới đất, Cam Vũ phu nhân và hai trưởng lão Hồng Vân cung vẫn ngồi ngay ngắn, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhạc Thành Tử đánh giá ba người, thở phào nói:
- Đây là thuật Đoạn Mạch của Hồng Vân cung, phong kinh mạch toàn thân không vận chuyển, khiến sát khí xâm nhập vào người rồi khó vào sâu hơn, để lại sinh cơ ở tâm mạch, một cách hay tự bảo vệ mình. Nhưng nếu lâu ngày không có người cứu thì ba người rất khó tỉnh dậy, vẫn khó thể tránh một kiếp.
Nhạc Thành Tử nói xong trong tay cầm một bình ngọc, quay sang nói với Yến Khởi:
- Lúc trước ta từng thử luyện hóa mấy viên Khu Sát Đan, không biết tác dụng của nó như thế nào thì đã mắc kẹt trong trận pháp đầy sát khí này . . .
Nhạc Thành Tử tạm dừng, nói với Lãnh Thúy:
- Giờ còn năm viên đan dược, hãy để Lãnh các chủ phân phối đi.
Nhạc Thành Tử ném bình ngọc qua, tốt bụng nhắc nhở:
- Tu vi của Yến đạo hữu bị thiếu hụt, cần nhanh chóng xua tan sát khí, Công Dã Kiền tùy thời sẽ đến.
Yến Khởi chắp tay tỏ vẻ biết ơn, ung dung ngồi xuống như không thấy bình đan dược kia. Mắt Lăng Bá tha thiết nhìn, mong muốn lộ rõ rành rành.
Lãnh Thúy nhoẻn miệng cười nói với Nhạc Thành Tử:
- Đan dược này thật là giải quyết khẩn cấp, tại hạ cho rằng nên cứu ba vị tỷ muội Hồng Vân cung, còn lại hai viên hãy để cho hai người kia vậy.
Lãnh Thúy đổ ra hai viên Khu Sát Đan đưa cho hai người bên cạnh.
Yến Khởi nhận lấy đan dược nhưng chỉ cầm trong tay, Lăng Bá thì nôn nóng nuốt xuống.
Lãnh Thúy thướt tha bước đến gần Nhạc Thành Tử trả lại bình ngọc:
- Thế này . . . không biết tiền bối có gì phản đối không?
Của người phúc ta, nhưng không chiếm làm của riêng, cách làm lỗi lạc, nhưng hình như nữ nhân này đã quên mất một người.
Nhạc Thành Tử gật đầu tỏ ý khen ngợi, tuy không lên tiếng phản đối nhưng ánh mắt khác lạ liếc qua ai đó.
Nhạc Thành Tử đến trước mặt ba người Cam Vũ, phất nhẹ ống tay áo xua tan khói đen trên thân thể họ, cho họ nuốt vào đan dược, vận dụng một chuỗi thủ quyết, sau đó yên lặng quan sát.
Một lát sau, khói đen trên mặt ba người nhạt dần, vẻ mặt Nhạc Thành Tử vui mừng, vuốt râu nói:
- Xem ra đan dược của lão phu còn chút tác dụng, chỉ cần ba, năm ngày là ba tiểu bối này sẽ chậm rãi tỉnh lại.
Lãnh Thúy nhìn thấy tất cả, nàng quay đầu nhìn về phía Yến Khởi, đối phương mặt không biểu tình, đan dược cầm trong tay đã bỏ vào miệng.
Trong khi Yến Khởi và Lăng Bá tĩnh tọa thành công, Nhạc Thành Tử nói chuyện với Lâm Nhất:
- Lâm tiểu hữu, lão phu thấy ngươi không có dấu hiệu trúng sát khí nên không tặng đan dược, xin đừng để bụng.
Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo ở bên cạnh cùng nhìn qua.
Lâm Nhất không đáp lại, hờ hững nhếch mép. Dù sát khí trong người còn chưa trừ bỏ hết thì hắn cũng không muốn nhận đan dược từ tay Lãnh Thúy, giờ Nhạc Thành Tử nói ra lời như vậy, khôn không ai bằng.
- Nghe đồn nơi cách xa Đại Hạ ta có một loại thuật luyện thể, sau khi tu luyện thuật này thì gân cốt mạnh, sức lực lớn, tu sĩ tầm thường không thể sánh bằng . . .
Nhạc Thành Tử tạm dừng, cười tủm tỉm, lão thấy sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi thì nói tiếp:
- Từ lần trước tiểu hữu đánh Dư Hành Tử là lão phu đã nhận ra thuật luyện thể của ngươi rồi.
Lâm Nhất nhìn đối phương chậm rãi bước tới gần, hắn giữ im lặng.
Nhạc Thành Tử đến trước mặt Lâm Nhất, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:
- Cái gọi là thuật luyện thể đến từ mạch yêu tu. Yêu tộc không tập đạo luyện khí, lấy tài rèn luyện gân cốt nhưng mạnh mẽ còn hơn tu sĩ, dần dà có thể diễn biến pháp môn luyện thể của họ thành một loại thuật luyện thể. Tiếc rằng lão phu chỉ biết qua điển tịch, không rõ cụ thể thế nào. Gân cốt của tiểu hữu mạnh bằng linh khí, pháp bảo, có thể thấy thuật luyện thể cường đại. Nên biết tu sĩ chúng ta dù sao vẫn là xác thịt, không chịu được đòn đánh mạnh. Tiểu hữu thì khác, thật khiến người hâm mộ ghen tỵ.
Lâm Nhất lẳng lặng nhìn Nhạc Thành Tử, suy đoán ẩn ý trong lời nói của đối phương.
Thuật luyện thể, yêu thuật? Ta tu luyện Thăng Long Quyết, nghe lời nói lấp lửng của Lão Long thì không khó đoán đây là pháp môn tu luyện của long tộc, có lẽ càng giống thuật luyện thể. Long tộc xem như yêu tộc sao? Nhưng Nhạc Thành Tử có kiến thức rộng rãi thật, ta chỉ biết vùi đầu tu luyện, chưa từng nghĩ đến những điều này.
- Lâm Nhất, lão phu chỉ muốn hỏi ngươi một câu, có lẽ là lần cuối hỏi ngươi . . .
Nhạc Thành Tử tạm dừng, tay vuốt râu dài, hai mắt sáng rực nhìn thấu lòng người, nét mặt bớt phần hiền hòa, thêm vài phần nghiêm túc xa lạ.