- Đây chẳng lẽ 'Sáp Huyết Trùng'?
Lăng Bá kinh ngạc kêu lên, trên thân lập tức hiện lên một tầng ánh sáng, phi kiếm dưới chân cũng theo đó cao lên một thước.
Lãnh Thúy đề phòng, lại thở dài một cái, nói:
- Trong sách cổ có ghi chép, 'Sáp Huyết Trùng' mượn âm khí sát khí sinh ra, khát máu như mạng, có thể lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể tu sĩ, lấy máu thịt làm môi trường sống, nhanh chóng cắn nuốt tâm mạch gân tủy, cho đến khi cơ thể nổ tung mà chết. Tuy nhiên, chỉ cần để ý thì không đáng lo ngại! Nhưng đáng tiếc cho nữ tử này...
Trong giọng nói của Lãnh Thúy có phần bất đắc dĩ, có thể còn có một chút trắc ẩn. Nàng thật sự thương tiếc cho một tính mạng như hoa như ngọc đó, hay là chút thiên tĩnh của con người...
Mộng Tiên! Mộng Tiên! Tiên còn trong mộng, người lại muốn đi đâu?
Bốn người đứng yên chờ một lát, sơn động nhanh chóng yên tĩnh. Lâm Nhất vẫn đứng yên tại chỗ, hình như không để ý tới những chuyện xảy ra, chỉ là vẻ mặt có chút hờ hững. Yến Khởi thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Bây giò có hai lối đi, chúng ta nên đi đâu? Ngươi có ý kiến gì không?
- Lúc trước nữ tử này trúng 'Sáp Huyết Trùng', Hồng Nhi biết nàng chắc chắn phải chết, mới dẫn nàng vào sơn động...
Lâm Nhất khẽ trả lời.
Ánh mắt Yến Khởi híp mắt, một lát mới nói:
- Hóa ra, ngươi đã nhìn ra sự khác thường của Hồng Nhi từ lâu...
- Tình trạng dị thường đã tồn tại từ lâu, cũng không phải mình Lâm Nhất ta thấy khác biệt. Ngoài ra, khi ở ngoài động Mộng Tiên này đã có dấu hiệu trúng độc, lại có ai nói ra...
Lâm Nhất yếu ớt nói một câu:
- Giống như trước mắt có hai sơn động, lựa chọn cái nào thì có gì khác nhau?
Yến Khởi vuốt râu, nhìn chăm chú vào Lâm Nhất. Mặt y trầm như nước, trong con ngươi lại một phần kinh ngạc, hai phần thưởng thức, ba phần nghi ngờ. Có thể trong lòng còn có chút do dự và rầu rĩ.
Lãnh Thúy nhìn hai người, nói:
- Lâm Nhất có tiền đồ khó lường, chúng ta vẫn phải đồng tâm hiệp lực mới tốt!
Lâm Nhất suy nghĩ sâu xa, nói:
- Lãnh các chủ nói rất phải!
Yến Khởi không nhiều lời, xoay người bước vào cửa động bên phải. Lãnh Thúy cùng Lâm Nhất gật đầu ra hiệu, lại cùng Lăng Bá đi theo. Người sau còn không quên hừ với người nào đó một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
...
Chỉ qua thời gian chén trà nhỏ, sơn động trở nên quanh co, sương mù nồng đậm đặc sền sệt như nước, lại đen như mực, bên trong còn lạnh giá làm người ta sợ hãi.
Đi về phía trước không xa, sơn động càng rộng hơn. Bốn người dừng lại, thấy mình đã ở bên trong một sơn động cao mấy trượng, rộng mười mấy trượng. Nhìn xung quanh, sương mù không ngừng tập trung ở giữa động. Trên vách đá xung quanh lại xuất hiện bốn năm cửa động với kích thước khác nhau.
Sơn động, lại là sơn động! Lúc này hình như đã trở lại Kim Ngô Địa Huyệt trong Huyền Thiên tiên cảnh, khiến Lâm Nhất cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn để ý xung quanh, đột nhiên thấy có một bóng hồng xuất hiện trong động, đột nhiên tiến vào một cửa động rồi biến mất.
Đó là bóng dáng của Hồng Nhi!
Bốn người không kịp suy nghĩ nhiều, từ trong cửa động kia truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Hồng Nhi...
- Cung chủ... Sư thúc...
Không thấy người, chỉ nghe tiếng lại có thể cảm nhận được sự vui mừng bất ngờ của Hồng Nhi! Chắc nàng ta tìm được Cam Vũ phu nhân của Hồng Vân cung!
Đột nhiên tìm được người làm Lăng Bá kinh ngạc, muốn đi tới sơn động kia xem. Lâm Nhất lại nhíu mày, vẻ mặt do dự.
Yến Khởi quay đầu nhìn vẻ mặt hai người, khẽ gật đầu với Lãnh Thúy rồi cũng có chút do dự.
Lãnh Thúy khả liếc nhìn Lâm Nhất, sau đó quay sang mỉm cười nói với Yến Khởi: