Một nữ tử tướng mạo đoan trang nằm trên mặt đất, sức sống không còn, đã sớm chết nhiều ngày. Trên gương mặt mơ hồ bị che bởi một tầng khí đen, khiến cho tình trạng người chết có phần kỳ lạ!
- Tỷ muội ta tu vi thấp, trong lúc sốt ruột cứu người sao để ý tới nhìn trước ngó sau, chỉ đi loạn ở trong sơn động liền nhìn thấy pháp thân của Thủy Liên sư thúc. Ngoài ra không có phát hiện gì khác, các vị tiền bối không ngại thì tiếp tục chờ đi...
Trong giọng nói của Hồng Nhi không còn vẻ tôn kính trước đó, trái lại mang theo oán khí rất lớn. Nàng ta căn dặn mấy vị sư muội bên cạnh:
- Ba người dẫn theo Thủy Liên sư thúc trở về núi, Mộng Tiên theo ta quay lại sơn động...
Đợi ba người nâng thi thể trên mặt đất ngự kiếm rời đi, năm nữ tu Hồng Vân cung chỉ còn lại có Hồng Nhi và một nữ tử trẻ tuổi. Dáng vẻ của nữ tử kia thanh tú, nhìn theo bóng lưng đồng môn đi xa mà không khỏi thở dài, lộ ra thần sắc mờ mịt.
- Mộng Tiên! Theo sư tỷ đi cứu người!
Hồng Nhi kéo tay của nữ tử kia và xoay người, cao giọng nói với đám người xung quanh:
- Lần này đi nguy hiểm đáng sợ, vẫn mong các vị cao nhân tránh ra!
Trong thần sắc của nàng ta đầy vẻ xem thường cùng giễu cợt, còn không thiếu phẫn nộ cùng bi tráng, khiến người ta nhìn thấy lại không đành lòng.
Bóng dáng hai nữ tử rất nhanh biến mất ở trong sơn động, Lãnh Thúy khẽ thở dài nói:
- Đúng là làm khó cho hai nữ nhi này...
- Có hai vị tiền bối và chúng ta làm hậu thuẫn, lần này đi không có gì đáng ngại...
Lăng Bá đứng bên cạnh phụ họa một câu liền xoa tay. Mấy nữ tử cũng có thể ra vào bình thường, ông ta không cho rằng chuyến này có gì nguy hiểm. Lãnh Thúy lắc đầu, không làm để ý tới ông ta.
Tiếng hai người nói chuyện rơi vào trong tai của mọi người, phản ứng lại không giống nhau. Mấy người Huyền Thiên môn nhìn chằm chằm vào cửa động này, vẻ mặt cẩn thận. Yến Khởi cùng Nhạc Thành Tử trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía một người.
Lâm Nhất lặng lẽ xuất thần, dường như suy nghĩ tới điều gì. Vẻ mặt Mộng Tiên kia hiện ra trước mắt hắn... Thấy có người nhìn, hắn cúi đầu bước tới. Thấy thế, Nhạc Thành Tử khẽ vung tay lên, mọi người đều cẩn thận, đi về phía sơn động.
Khi đi tới trước sơn động, hơi lạnh liền đập vào mặt. Lâm Nhất phát động long giáp cùng Huyền Thiên Thuẫn bảo vệ toàn thân, chậm rãi xoay người lại. Thấy mọi người nhắm mắt theo đuôi, thần sắc mỗi người không rõ, hắn bỗng nhiên có chút hiểu ra.
Yến Khởi cùng Nhạc Thành Tử đều từng nói, Lâm Nhất ta không nên tới chỗ này. nếu ta tới, lại không tránh khỏi phải đi vào sơn động này, dường như khó tránh khỏi những khó khăn trên đường đi. Dụng ý Lãnh Thúy dẫn theo đám người Đông Phương Sóc có thể lại ở chỗ này. Chính là những lời bọn họ nói bóng gió sao? Không đúng, nhất định là có ám chỉ gì khác!
- Lâm tiểu hữu, sao bước đi do dự như vậy?
Nhạc Thành Tử vừa nói chuyện đã đến trước mặt, Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, đi vào sơn động.
Sơn động này không tính là nhỏ, đi về phía trước mười mấy trượng liền thấy có ba sơn động cao tới hai trượng. Có sương mù màu hồng dâng lên cách mặt đất ba thước chuyển động bên trong động, theo đó tản ra hơi lạnh thấu xương.
Nhóm chín người lần lượt tiến vào bên trong sơn động, dừng lại trước ba sơn động kia. Trên vách đá của một cửa sơn động có vết khắc của phi kiếm rất bắt mắt, hẳn là do tu sĩ Kim Đan của Huyền Thiên môn để lại.
Nhạc Thành Tử nói:
- Đệ tử môn hạ của ta đã vào đây...
Hắn ngược lại còn nói:
- Có ba cửa động, chúng ta có chín người chia nhau ra hay tập trung một đường thì vẫn nên tính toán một chút! Yến đạo hữu có ý kiến gì về điều này?
Cân nhắc một lát, Yến Khởi nói:
- Sơn động ở giữa để đệ tử của quý môn đi. Sơn động bên phải để tiểu bối của Hồng Vân cung đi, chỉ có sơn động bên trái không ai ra vào... Yến mỗ cho rằng, hai nhà chúng ta vẫn nên tách ra đi.
Ý của y là chia binh hai đường, y cùng Nhạc Thành Tử dẫn người đi vào trong, sẽ lần lượt đi vào hai sơn động. Còn sơn động bên trái thì tạm thời để qua một bên.
Theo như lời Yến Khởi cũng giống với tính tình cuồng ngạo trước kia, nhưng không mất vẻ thận trọng. Nếu như Công Dã Can ẩn thân ở trong sơn động này, chỉ có y cùng Nhạc Thành Tử có thể ứng phó, người khác kể cả Lãnh Thúy cũng chỉ có thể bị thua chạy thoát thân.
Nhạc Thành Tử nhìn sơn động bên trái kia, gật gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt...
Ông ta còn chưa nói dứt lời, chợt thấy Lâm Nhất một mình đi vào trong sơn động phía trái thì vội hỏi:
- Lâm Nhất, ngươi là...?
Lâm Nhất sắp bước vào cửa động, bất đắc dĩ dừng chân, ra vẻ không hiểu hỏi:
- Nếu đã phân công ra hành sự, ta đi vào đây thì có gì không được? Còn nữa, ai nói sơn động này lại không phải là lối vào thật sự?
Nhạc Thành Tử vuốt râu cười ha hả, lại không có lời nào chống đỡ. Yến Khởi nhíu mày, không cần suy nghĩ nói:
- Tình hình bên trong động còn chưa rõ, chỉ có hợp lực một chỗ mới không bị kẻ địch nhân cơ hội! Người của Chính Dương tông đã vào đây thì theo bản tông tới...