Theo kiếm hồng tới gần, năm nữ tu dáng người thướt tha xuất hiện ở trước mặt mọi người. Dẫn đầu là người mặc trang phục màu hồng nhạt, chính là Hồng Nhi. Bốn người đi theo đều là đệ tử Hồng Vân cung tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Đám người còn chưa tới trên đỉnh núi, Hồng Nhi đã đi đầu nhảy xuống khỏi phi kiếm, khom người thi lễ với đám người Yến Khởi cùng Nhạc Thành Tử, sau đó cung kính nói:
- Ra mắt các vị tiền bối...
Năm nữ tử này là đệ tử Hồng Vân cung không sai, nhưng tới vội vàng như vậy khiến người ta không tìm ra được manh mối. Nhạc Thành Tử quan sát một lát mới vuốt chòm râu, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Nữ hài ngươi tới là có lời gì sao?
Thấy Nhạc Thành Tử tươi cười, là dáng vẻ của một lão già ôn hòa, trong mắt Hồng Nhi lóe lên, nói tiếp:
- Vị tiền bối này chắc là đến vì Hồng Vân cung ta, lại nghe vãn bối nói ra nỗi khổ tâm...
Lời nói dừng lại, nữ tử này lại là nâng hai tay lên, vẻ mặt thành khẩn nói tiếp:
- Cung chủ và các vị trưởng lão của ta bị nhốt ở trong sơn động phía dưới, hai tháng không thấy bất cứ động tĩnh gì. Nhưng các vị tiền bối chỉ chờ ở chỗ này đã lâu, vậy có khác nào khoanh tay đứng nhìn? Vãn bối khẩn cầu hai nhà tiên môn ra tay, cứu các trưởng bối của Hồng Vân cung ta trong cảnh nước sôi lửa bỏng!
Nói xong, nàng ta cúi người, bốn vị nữ tu phía sau cũng đồng thanh khẩn cầu...
- Mong tiên môn hai nhà ra tay cứu giúp!
- Ha ha! Vẫn mong mấy nữ oa oa không nên nóng vội! Lão phu đã cho người vào động tra xét.
Quan sát nữ tu dẫn đầu một lát, Nhạc Thành Tử không tỏ thái độ cười nói.
- Tiền bối, tục ngữ có câu cứu người như cứu lửa! Còn chậm trễ nữa thì sợ rằng sẽ không ổn...
Vừa nói chuyện, vẻ mặt Hồng Nhi cũng lo lắng.
Bị một tiểu bối chất vấn như vậy, đổi lại thành người khác, trên mặt sợ rằng đã không nhịn được. Nhưng Nhạc Thành Tử vẫn thản nhiên, nhìn về phía Yến Khởi cùng Lãnh Thúy cười ha hả.
- Ầm ĩ!
Đột nhiên có tiếng quát lạnh vang lên, giống như tiếng sấm vang lên trong lòng, Hồng Nhi khiếp sợ đến mức toàn thân run lên. Mấy nữ tử phía sau nàng ta cũng hoảng loạn, có người đã lùi lại về phía sau.
Mí mắt thoáng nâng lên, có tinh quang chớp hiện, quan sát kỹ thần thái của mấy nữ tử này, Yến Khởi trầm mặt, tiếp tục lạnh giọng nói:
- Cứu người thế nào, bản tông cùng Nhạc Thành Tử đạo hữu tự có chừng mực, sao có thể để cho một tiểu bối như ngươi khoa tay múa chân?
Nói chuyện với người chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, Yến Khởi trời sinh đã như vậy. Hơn nữa, mấy nữ tu này cũng tới không phải lúc! Tuy nhiên, điều này có phải là một trong những ăn ý giữa y và Nhạc Thành Tử hay không thì không được biết.
Cố nén khiếp sợ trong lòng, bảo mình phải trấn tĩnh lại, Hồng Nhi âm thầm cắn chặt môi. Thấy mấy vị sư muội phía sau đã có ý thối lui, nàng ta chợt ưỡn ngực lên, gigongj nói hơi run rẩy, cao giọng nói:
- Tục ngữ có câu, cầu người cần cầu đại trượng phu, cứu người nên cứu lúc khó khăn! Cầu người không bằng cầu mình, ta với các sư muội không ngại làm nữ trượng phu một lần...
Không tiếp tục để ý tới mọi người ở đây, Hồng Nhi xoay người vung tay duyên dáng kêu to:
- Sư môn trưởng bối gặp nạn, chúng ta sao có thể ngồi yên không để ý tới? Các vị sư muội, theo ta đi vào sơn động cứu người!
Lời nói kịch liệt, vẻ mặt nghiêm nghị đầy vẻ trượng nghĩa. Nàng ta không do dự, đạp lên kiếm hồng bay xuống sơn cốc, bốn nữ tử Trúc Cơ sơ kỳ vội vàng đi theo.
Yến Khởi hơi nhíu mày. Nhạc Thành Tử lại vuốt chòm râu dài, khẽ lắc đầu.
Hành động của Hồng Nhi ngoài dự đoán của mọi người ở đây. Mà lúc này không có một người nào nói chuyện, tất cả đều nhìn vào trong sơn cốc. Mấy bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt không hề chùn bước bổ ra sương mù màu hồng, tiếp theo lại biến mất trong sơn động.
- Phù...
Đông Phương Sóc vươn cổ nhìn xung quanh và thở dài một hơi, âm thầm xúc động! Hồng Nhi cô nương này thật kỳ lạ, cử chỉ của nàng có chút bi tráng, còn có vài phần khí phách không thua kém đấng mày râu! Cầu người cần cầu đại trượng phu! Ta với sư phụ lại không phải là đại trượng phu sao?
Lâm Nhất vẫn còn uống rượu, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra...
...
Ngày tiếp theo đã tới, chậm rãi đã tới lúc giữa trưa, tình hình trong sơn cốc như trước.
Khi mặt trời ngả về phía tây, trong sơn cốc vẫn không thấy có bóng dáng của đệ tử Huyền Thiên môn quay lại, cũng không thấy bóng dáng của mấy nữ tử kia.
Ở đây canh giữ một ngày, Yến Khởi thận trọng nhìn về phía Nhạc Thành Tử với ánh mắt trưng cầu, đối phương bất đắc dĩ nói:
- Sáu đệ tử Kim Đan trung kỳ của ta có gặp phải bản thân Công Dã Can, cũng có thể có một hai người chạy trốn ra ngoài. Nhưng tình hình hôm nay... Chúng ta chỉ đành phải vào động tìm kiếm một lần!
Yến Khởi khẽ gật đầu, chậm rãi đứng lên nói:
- Huyền Thiên môn đã có người đi trước một bước, Chính Dương tông sao có thể tụt lại phía sau? Lăng Bá, Lâm Nhất, hai ngươi dẫn theo một sư đệ và đệ tử Trúc Cơ đi vào dò đường, bản tông cùng đám người Nhạc Thành Tử đạo hữu đi phía sau tiếp ứng...
Yến Khởi vừa nói dứt lời lại có người nhận lệnh xưng vâng. Nhạc Thành Tử cùng đám người Quảng Tề Tử cũng đứng dậy. Người của hai nhà tiên môn chuẩn bị lên đường, lại có một người ngồi ngay ngắn, còn nói:
- Hãy khoan đã! Nghe ta nói một lời...
Người của Huyền Thiên môn chỉ có Nhạc Thành Tử lộ ra vẻ tươi cười, những người còn lại đều thờ ơ lạnh nhạt. Bên phía Chính Dương tông, vẻ mặt Yến Khởi thâm trầm, thoáng có tức giận. Lãnh Thúy nhíu mày lại, trong thần sắc lộ vẻ nghi ngờ. Trong ánh mắt đám người Mộc Thiên Viễn mang theo vài phần lo lắng. Lăng Bá lại nhân cơ hội nhảy ra ngoài, giơ tay gầm phẫn nộ:
- Lâm Nhất, Tông chủ có lệnh, chẳng lẽ ngươi dám không theo?