Mộc Thiên Thành gật đầu không nói.
- Mã trưởng lão nói không sai. Dựa vào Thanh nhi nói, trong người bịt mặt có một lão giả, võ công cực cao. Mộc quản gia của Long Thành tiêu cục một chiêu bị thua. Quách mỗ tin tưởng, việc này cùng Nhị Thủy Tam Sơn thoát không khỏi liên quan.
Một lão giả mi dài mặt đỏ, sắc mặt giận dữ nói.
Mạnh Sơn thì giọng căm hận nói:
- Mạnh mỗ đi trễ một bước, bằng không nhất định bắt giữ những hạng người xấu xa kia.
Sắc mặt Mộc Thiên Thành âm trầm, ánh mắt tàn khốc. Nghĩ tới con gái của mình thiếu chút nữa có chuyện, trong lòng hắn tức giận, nhưng ẩn nhẫn không nói.
- Mộc quản gia là lão nhân từ Thiên Long phái ta đi ra, võ công không kém, đối mặt cao thủ nhất lưu trên giang hồ cũng có thể toàn thân trở ra. Như vậy võ công của đối phương không kém ngươi ta, không thể khinh thường.
Một thanh âm bình thản vang lên, nói chuyện chính là một trung niên sắc mặt trắng nõn.
Mã trưởng lão khẽ gật đầu nói:
- Dung trưởng lão nói có lý, người võ công không kém chúng ta bao nhiêu, thêm vào lớn tuổi, trên giang hồ chỉ có mấy người. Không có chứng cớ xác thực, chúng ta cũng chỉ có thể thúc thủ. Hơn nữa chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, khó lòng phòng bị a!
Sắc mặt Mộc Thiên Thành nghiêm nghị, trầm ngưng không nói.
Mã trưởng lão nói tiếp:
- Mấy năm trước hàng hóa bị cướp, sau đó điều tra rõ, cũng cùng Nhị Thủy thoát không khỏi liên quan. Sau đó Thiên Long phái ta do trưởng lão áp trận, khoái mã đà vận, trên đường lại không xảy ra ngoài ý liệu. Không nghĩ tới chính là, bọn họ thay đàn đổi dây, lần này lại đánh lén Thanh nhi, muốn lấy Thanh nhi áp chế chưởng môn và Thiên Long phái ta. Hơn nữa bất luận những người này cả gan làm loạn, hay nắm chặt thời cơ đều làm cho người hoảng sợ! Bọn họ bí quá hoá liều, lại không thể chờ đợi được như thế, hẳn có quan hệ tới thời gian đệ tử phái ta sắp ra ngoài du lịch.
Dung trưởng lão gật đầu nói:
- Việc này sớm bị giang hồ lưu truyền sôi sục, này là lợi ích xô đẩy! Lần này đệ tử du lịch, tiền đồ phong ba bất định a!
- Đúng vậy! Mười năm một lần đệ tử du lịch, thời gian cách xa nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Tuy phái ta hành sự bí ẩn, nhưng không làm khó được những người hữu tâm kia. Phái ta ngạo thị quần hùng lâu rồi, gặp phải giang hồ đồng đạo bài xích cũng là lẽ thường.
- Thiên Long phái ta há dung khiêu khích?
Mạnh Sơn lộ vẻ bất mãn.
Tuy Thiên Long phái là giang hồ đệ nhất môn phái, nhưng cây to đón gió, được giang hồ đồng đạo kính ngưỡng, cũng bị người giang hồ đố kỵ, những sự tình này rất bình thường.
Bí tịch tuyệt kỹ là căn bản của môn phái, không dung người khác chia sẻ. Môn phái giang hồ đều như thế, Thiên Long phái cũng vì thế lo lắng. Đệ tử vân du hải ngoại, là bảo đảm để môn phái kéo dài cường thịnh, không dễ cùng người chia sẻ.
Mà hải ngoại kia cũng không phải của riêng của Thiên Long phái, nhưng chỉ có Thiên Long phái biết được con đường làm sao xuyên qua hải vực mênh mông, cũng đã thành công qua lại nhiều lần.
Thời điểm truyền thừa bị hạn chế, trở ngại các môn phái phát triển, có thể đáp vào đường tắt của Thiên Long phái, không thể nghi ngờ là cơ hội trở mình.
Làm môn phái đệ nhất giang hồ, Thiên Long phái đối với việc này không cách nào từ chối, cũng không thể cự tuyệt. Bằng không sẽ bị giang hồ đồng đạo bài xích, cô lập, đối địch. Đây không phải là Thiên Long phái nguyện ý nhìn thấy, như vậy đệ nhất giang hồ cũng hoàn toàn mất hết ý nghĩa.
Nhưng mình chiếm được đường tắt thông thiên chắp tay dâng ra, Thiên Long phái tự nhiên tâm không cam, tình không muốn.
Nhưng hôm nay đệ tử sắp ra ngoài, giang hồ đồng đạo từng bước ép sát, chiêu số cũng không còn kiêng kỵ, hành sự cũng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Để Thiên Long phái cực kỳ phiền phức, nộ không thể nộ. Không có chứng cớ xác thực, Thiên Long phái cũng không thể tùy tiện đối kháng thiên hạ.
Trước mắt Thiên Long phái có thể lựa chọn cũng không nhiều.
Bên trong một mảnh trầm tĩnh.
Mộc Thiên Thành trầm ngâm nửa ngày, đánh giá mọi người một chút, trầm giọng nói:
- Trong lòng biết hung thủ, nhưng không có bằng chứng. Thiên Long phái ta tự nhiên sẽ không cúi đầu. Mà đệ tử lịch lãm, cũng không thể trì hoãn.
Mộc chưởng môn nói, để các trưởng lão đáy lòng rộng mở.
- Tuần sơn phải phái thêm nhân thủ, nghiêm tra tất cả thông đạo, đối với trên giang hồ có bất kỳ một tia gió thổi cỏ lay, đều phải trọng điểm quan tâm, tường tra, không được lười biếng. Khi ra ngoài lịch lãm làm việc cần sớm chuẩn bị.
Mộc Thiên Thành dừng lại một chút, ánh mắt lẫm liệt, lạnh giọng nói:
- Nếu có chứng cớ xác thực, Thiên Long phái ta nhất định phải ra đòn sấm sét, kinh sợ hạng giá áo túi cơm!
- Tuân pháp chỉ của chưởng môn!
Bốn vị trưởng lão đứng dậy, cùng kêu lên lĩnh mệnh.
Mộc Thiên Thành phất tay, ngữ khí hòa hoãn nói:
- Các vị trưởng lão không cần đa lễ, mời ngồi nói chuyện!
Môn phái hưng thịnh cùng chưởng môn liên quan chặt chẽ không thể tách rời, chưởng môn quyết đoán anh minh, để trong lòng mấy vị trưởng lão rất kiên định.
- Lần này Chân Nguyên Tử không cách xa ngàn dặm tới đây, không biết chư vị trưởng lão đối đãi như thế nào?
Mộc chưởng môn chờ mấy vị trưởng lão ngồi xuống mới hỏi.
- Chân Nguyên Tử này trượng nghĩa ra tay cứu Thanh nhi, trong lòng Mạnh mỗ là nhận phần ân tình này!
Vẻ mặt Mạnh Sơn xúc động, cao giọng nói.
Mã trưởng lão suy tư, nhìn Mộc chưởng môn nói:
- Kỳ Sơn Thần Uy Đường, Cổ Sơn Ngũ Ấp Phái, hai người đều ở nam bắc xa xôi. Chỉ có Đằng Vân Phong Bạch Vân Quan, ở vào trung thổ Thương quốc. Trong ba ngọn núi, Bạch Vân Quan cách Cửu Long Sơn ta gần nhất, nhưng cũng có một hai ngàn dặm. Chân Nguyên Tử này là Bạch Vân Quan chủ, lại bỏ qua đạo quan không để ý, ngàn dặm vân du đến Cửu Long Sơn ta, không khỏi hứng thú quá lớn đi!
- Chân Nguyên Tử này có thể kinh sợ thối lui người bịt mặt, võ công không tầm thường, thật muốn cùng hắn luận bàn một phen!
Quách trưởng lão nóng lòng muốn thử.
- Ha ha, lão Quách lại ngứa tay, cùng Mạnh mỗ luận bàn đi?
Mạnh Sơn cười đùa nói.
Quách trưởng lão trừng mắt, hừ lạnh nói:
- Chẳng lẽ lại sợ ngươi?
- Ha ha, hai huynh đệ ngươi rảnh rỗi lại nói!
Vinh Trường Long ôn hòa cười nói, hắn đối với cử động của hai người, sớm tập mãi thành thói quen.
- Chân Nguyên Tử này cứu Thanh nhi, Thiên Long phái ta tự nhiên thừa nhận phần ân tình này. Bất quá sau đó nghe Thanh nhi nói, từng ở trên đường gặp qua Chân Nguyên Tử, chỉ là không nhận ra lai lịch của ba người. Vì vậy Chân Nguyên Tử ngàn dặm bôn ba đến, nhất định có chuyện nhờ chúng ta; mà xuất thủ cứu Thanh nhi, lại có ân với ta. Như vậy trước có thi ân, sau có chuyện nhờ. Thiên Long phái ta rất lưỡng nan...
- Nhưng Chân Nguyên Tử hắn còn không đến mức làm người khác khó chịu chứ?
Mạnh Sơn giang hai tay, quên mất sự tình cùng Quách trưởng lão luận bàn.
Mã trưởng lão lắc đầu, mắt ưng sâu thẳm, trầm ngâm nói:
- Nếu hắn có cầu, vậy nghe một chút, chẳng phải rõ ràng sao...
Trong lời nói như có ám chỉ, lại làm cho trong lòng mọi người rất tán thành.
Mộc Thiên Thành vuốt râu, khẽ gật đầu.
- Mấy ngày nay, Chân Nguyên Tử do Mã trưởng lão tiếp đãi, tra rõ ý đồ đến của hắn lại quyết định!
...