Vô Tiên

Chương 1053: Bị lạc mất phương hướng (2)




- Hồng Vân cung có đệ tử như ngươi, ngược lại cũng không bất ngờ...!

Yến Khởi không tỏ thái độ và giơ tay lên nắm ngọc giản. Vừa nhìn xuống, trong mắt y thoáng giễu cợt nhưng không dễ nhận ra.

Vẻ mặt Hồng Nhi hoang mang, lập tức lại thành ngây thơ vô tri, lẳng lặng đứng ở trên phi kiếm, không nói lời nào nữa. Dáng vẻ nàng thướt tha, xinh đẹp động lòng người, trong lúc lơ đãng lộ vẻ phong tình, như đóa hoa thu tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

- Ngoài năm ngàn dặm hẳn trong phạm vi quản lý của Vân Nghê Phong. Không trách được Cam Vũ phu nhân sơ suất, mà là có người mưu đồ từ lâu, khó có thể đề phòng cho được! Ha ha, đợi bản tông đi xem có trò gì...

Yến Khởi cười lạnh một tiếng, liền muốn xoay người rời đi. Y nói tùy ý lại là nói ra tình hình thực tế. Một gia tộc đều có địa bàn hơn ngàn dặm, nữa là tiên môn lớn Hồng Vân cung này! Mấy vạn dặm quanh Vân Nghê Phong đều không cho người khác tranh giành quyền lợi. Đám người Cam Vũ phu nhân chịu thiệt ở trước cửa nhà mình lại không thấy bất ngờ. Chính Dương tông cũng đã từng thua trong tay Công Dã Can, nữa là người khác!

Chỉ có điều, từ hành trình Huyền Thiên tiên cảnh đó có thể thấy được Hắc Sơn tông cùng Hồng Vân cung có quan hệ mờ ám, vì sao bây giờ lại trở mặt?

Lần đó, bốn cao thủ Nguyên Anh liên thủ đối địch, sau khi bị ồn dép mà đại bại, Công Dã Can bị thương nặng không thấy bóng dáng. Có lẽ là sợ Chính Dương tông trả thù, ngay cả tông môn cũng trở thành một ngọn núi trống. Nhưng không nghĩ tới, người tham vọng bừng bừng trốn ở nơi này, cuối cùng lại tốn hơn mười năm đi mưu hại Hồng Vân cung.

Nếu nói là Công Dã Can thật sự đang mưu đồ Hồng Vân cung, đừng nói Yến Khởi không tin, sợ rằng mấy cao nhân Đại Hạ đều biết sẽ không tin. Nhưng tình hình Vân Nghê Phong lúc này lại không khỏi người ta suy nghĩ. Chỉ có tự mình đi tới Khốn Long cốc đi một lần, có lẽ sẽ có phát hiện. Đối với những hành động của Hắc Sơn, y không thể không đề phòng!

Khi Yến Khởi muốn rời đi, Hồng Nhi lại khẩn trương như một người đi trên lưỡi đao, trong quá trình có lẽ sẽ quên mất tồn tại nguy hiểm. Giây phút bắt đầu cùng kết thúc, chung quy sẽ nhớ tới chuyện đặt mình vào chỗ nguy hiểm đáng sợ khó có thể kiểm soát. Nàng lo lắng bất an, không khỏi cắn chặt môi, kinh ngạc nhìn một tia sáng phía xa bay tới.

Đó là một bùa truyền âm được Yến Khởi nắm trong tay. Y bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất không hài lòng, lấy ra lại một ngọc phù và mặc niệm vài câu sau đó ném vào không trung.

Tia sáng quay lại trong giây lát.

Hồng Nhi chưa kịp hoảng sợ, Yến Khởi trầm giọng nói:

- Bản tông cùng Cam Vũ phu nhân còn có vài phần giao tình, lại vì nàng ở lại đây chăm sóc sơn môn mấy ngày!

- Tình hình Khốn Long cốc nguy cấp... sao Tiền bối không...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hồng Nhi vẫn lấy bình tĩnh ung dung đột nhiên nói lắp bắp. Phát hiện mình thất thố, nàng vội vàng cúi đầu, sắc mặt đã tái nhợt.

Yến Khởi ở trong không trung chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn Hồng Nhi, không cần suy nghĩ nói:

- Các vị đồng đạo của Hồng Vân cung gặp rủi ro đến nay đã hơn một tháng, cần gì phải làm ngay một lúc! Bản tông tất nhiên phải triệu tập nhân thủ, đưa ra sách lược vẹn toàn! Tiểu bối ngươi đừng làm ầm ĩ, hừ!

Nói xong, vẻ mặt y thâm trầm, cơ thể thoáng động, lao thẳng đến một ngọn núi cách Vân Nghê Phong trăm dặm.

Nhìn bóng lưng ngạo nghễ đi xa, mà khí thế mạnh mẽ làm người sợ hãi vẫn còn. Không dễ dàng gì chờ được một vị cao nhân tới bảo vệ Hồng Vân cung! Bảo vệ chưa chắc là thật, triệu tập nhân thủ chưa chắc là giả. Nguyên nhân thật sự lại là gì?

Hồng Nhi lặng lẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi. Có một cao thủ Nguyên Anh ngăn ở cửa, Hồng Vân cung đúng là được bảo vệ. Trong ngàn dặm hề có bất kỳ tình hình gì cũng sẽ không thể che giấu! Nàng thầm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu và lặng lẽ quay về Vân Nghê Phong.

...

Trong động phủ Lôi Minh Cốc, Lâm Nhất ngồi im khẽ thở dài...

Tâm thần hắn không yên, khó có thể nhập định như vậy đã ba ngày.

Trước mắt vẫn là vẻ mặt điên cuồng của Công Dã Ân, còn có nội đan đầm đìa máu. Mỗi khi như vậy, tâm thần hắn lại chấn động khó yên, linh lực trong khí hải cũng rối loạn theo, giống như có một bàn tay vô hình đang uy hiếp tu vi của hắn, rình Kim Đan của hắn, nguy hiểm cho tính mạng của hắn.

Trước kia giết bao nhiêu người chưa bao giờ có cảm nhận như vậy. Là thỏ chết cáo xót thương, là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hay là mờ mịt đối với tiên đạo, hoặc vì là nguyên nhân gì khác, nhất thời không nói rõ được, cũng không nghĩ ra.

Để tránh vạ lây cho bản thân, vào lúc tình thế cấp bách hắn đã móc Kim Đan của Công Dã Ân ra. Thủ đoạn giết người này không phải chưa từng có. Khi đối phương sắp chết mạnh mẽ soát hồn, thu lấy tất cả thần thức ký ức của một tu sĩ, từ trong đầu đối phương lĩnh hội kinh nghiệm cả đời của một tu sĩ, không thể không khiến cho trong lòng Lâm Nhất sinh ra sợ hãi.

Từ một người bi bô tập nói, tập tễnh học bước, cho đến kết thúc mạng sống, trong đó có vô số thăng trầm, có ân oán tình thù không rõ. Hai, ba trăm năm đã phát sinh rất nhiều chuyện, tập trung thành ký ức cả lời của Công Dã Ân, trong giây lát khi hắn tiến vào trong thức hải của Lâm Nhất, khiến hắn không thể bình tĩnh, thiếu chút nữa bị lạc mất phương hướng ở trong thiên địa của một người khác.