Vô Tiên

Chương 1046: Thú bị nhốt (1)




Liếc nhìn đám người trong ngoài khách sạn, Lâm Nhất không nhìn hai người áo đen mà liếc nhìn lão già mặc huyền bào kia nói:

- Ngươi mới mắng ta sao?

Hắn không cao giọng, lời nói lạnh lùng, thần sắc kiêu căng hơn cả đối phương.

Lão già hừ lạnh một tiếng muốn nổi giận nhưng lập tức híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi này và chợt biến sắc.

Khi đi tới Lôi Minh Cốc, lão già lại phát hiện ra mấy điểm khác thường. Không nói đến không thấy bóng dáng của hai đệ tử Trúc Cơ, ngay cả động phủ cũng bị người ta chiếm mất. Đáng giận nhất là một tiểu bối Luyện Khí công khai chiếm động phủ không nói, còn dùng cấm chế ngăn cản ở cửa động, ngay cả đệ tử đi theo của mình cũng không vào được. Người quản lý duy nhất trong cốc là tu sĩ Phong gia, chẳng lẽ có người muốn tạo phản sao?

Vì thế, trong lòng lão già tức giận nhưng muốn giữ thân phận nên canh giữ ở trước cửa khách sạn, chỉ còn chờ có người đến đây thỉnh tội. Ở trước mặt mọi người, từ từ giáo huấn những kẻ không nghe lời, định lập uy cho Hắc Sơn tông. Tuy nhiên, lão chờ được Phong Lôi, còn chờ được tiểu bối Luyện Khí trẻ tuổi này. Nhưng tiểu bối cuồng vọng này...

Vẻ mặt lão già hung ác nham hiểm, còn nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất không tha. Qua một lát, lão đứng dậy, đi ra khách sạn. Thấy thế, mọi người ở đây không hiểu nguyên nhân, ngơ ngác nhìn nhau.

- Người này sắp bị xui xẻo...

Thạch Đương có chút tiếc rẻ lắc đầu, nói nhỏ một câu. Bên cạnh hắn, Thạch Nha Nhi cũng lo lắng, khẽ nói:

- Linh thạch nhiều có tác dụng gì...

Những người xem náo nhiệt còn lại đều lắc đầu. Một tu sĩ Luyện Khí dám cậy mạnh ở trước mặt một cao thủ tiền bối, đúng là không biết lượng sức! Người này sẽ không bị điên chứ...

- Vị đạo hữu này rất quen mặt! Tại sao phải ẩn giấu tu vi chứ?

Sau khi hai bên cách nhau năm sáu trượng, lão già đứng lại chắp tay hỏi lần nữa:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lão phu Công Dã Ân của Hắc Sơn tông! Vị đạo hữu này có thể cho biết đại danh hay không?

- Công Dã Ân?

Ánh mắt lóe lên, Lâm Nhất vẫn chắp hai tay sau lưng, tùy tiếng hỏi ngược lại:

- Ngươi đã từng gặp ta soa? Ngươi là tộc nhân của Công Dã Can?

Sắc mặt hắn vẫn ung dung hờ hững.

- Dám cả gan gọi thẳng tục danh của Tông chủ ta! Ngươi...?

Lão già tên Công Dã Ân la lên, há mồm phun ra pháp bảo. Đó là một cái chùy gỗ ngăm đen quay tròn chuyển động, mang theo âm phong, uy thế không tầm thường. Lão giữ thế tập trung tinh thần, khó có thể tin nhìn Lâm Nhất nói:

- Tông chủ là trưởng bối trong tộc của ta, sao ngươi dám vô lễ! Chẳng lẽ ngươi đúng là người kia sao?

Người kia là ai? Lại không phải là một tu sĩ Luyện Khí sao? Tại sao lại khiến cho một vị cao nhân đề phòng như vậy?

Tình hình này nhìn có chút kỳ lạ! Mọi người ở đây ngạc nhiên, ngay cả hai người áo đen cũng có chút hồ đồ.

Phần lớn pháp bảo của tu sĩ đều là phi kiếm, một cái chày giã thuốc như thế thật đúng là hiếm thấy! Lâm Nhất không hề hoang mang, nhíu mày hỏi:

- Ta là ai?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Hơn tám mươi năm trước, ta từng nhìn thấy bức tranh của một người. Đừng nói với lão phu nói, ngươi chính là Lâm Nhất kia...

Mắt Công Dã Ân lộ ra vẻ hung dữ, gằn từng chữ. Một tiểu bối Luyện Khí có can đảm ngông cuồng như thế, bản thân điều này đã kỳ lạ rồi. Tướng mạo hắn rất giống với người kia, không khỏi khiến người ta nghi ngờ hơn.

Lâm Nhất là ai, phần lớn người ở chỗ này không biết. Chuyện hơn tám mươi năm trước quá xa xôi với những tu sĩ Luyện Khí, nhưng hai áo đen tu sĩ Trúc Cơ đã từng nghe qua cái tên này, không khỏi biến sắc. Cả hai đều gọi ra phi kiếm và lao ra khỏi khách sạn. Phong Lôi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ chuyển động bước chân về phía trước.

Ba người đối phương đã thành thế giáp công, Lâm Nhất lại không hề động đậy, chợt nói:

- Còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh lớn tới mức nào, thì ra là thế!

Hắn còn tưởng bị đối phương nhìn ra thân phận, không ngờ được nguyên nhân thật sự lại là chuyện nhiều năm trước.

- Nếu biết ta là Lâm Nhất, ngươi còn dám tự xưng lão phu sao... :" Lâm Nhất lạnh lùng nói tới đó thì hai mắt chợt lạnh, mái tóc đen tung bay, tay áo không gió cũng tự lay động. Uy thế vốn thu lại đã lâu chợt phát ra mạnh mẽ, sát khí nồng đậm và khủng hoảng thoáng cái đã bao phủ trong lòng mọi người khiến người ta không thở nổi.

Chưởng quỹ cùng tiểu nhị trốn ở sau quầy sợ hãi, tê liệt ngã trên mặt đất. Một nhóm người xem náo nhiệt đều hoảng sợ, chân ai nấy đều nhũn ra, cũng không dám di chuyển nửa bước. Chẳng lẽ người trẻ tuổi này là Kim Đan tổ sư? Trời ơi!

Trong đám người, Thạch Nha Nhi chỉ lo trợn mắt há mồm, trong lòng kinh hoàng không thôi, thậm chí còn không dám thở mạnh. Tối hôm qua mình vẫn oán giận người này không cố gắng tu luyện, hóa ra người ta là...

- Tu vi Kim Đan hậu kỳ? Ngươi... Ngươi đúng là Lâm Nhất?

Công Dã Ân hít vào một hơi lạnh, liên tục lắc đầu kinh ngạc nói:

- Mọi người đều đồn ngươi dương oai ở trên Vân Đài của Đan Dương Sơn, vì thế, tông môn... Tất cả những điều này đều là sự thật sao...?

Năm đó, tiên môn có lời truyền: Lâm Nhất là đệ tử Luyện Khí của Chính Dương tông. Trong Huyền Thiên Tiên Cảnh mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ đã giết chết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, xông vào Huyền Thiên điện, nhận được chí bảo tiên gia, bị nhốt trong Huyền Thiên tháp, sau đó bình yên chạy trốn, tung tích không rõ. Lại qua hai mươi năm đã xuất hiện ở Lạc Hà Sơn với tu vi không rõ. Trước đây không lâu, chính người này đã đánh Dư Hành Tử ở Huyền Thiên môn trên Vân Đài của Đan Dương Sơn...