Vô Tiên

Chương 1043: Dấu hiệu (2)




Không đợi hắn nói tiếp, lại nghe trong tửu quán "bốp" một tiếng, có người vỗ bàn lớn tiếng nói:

- Có người đi phía đông, có người đi phía nam, ha ha! Có phải là vậy không à...

Bị người quấy rối hứng thú của mình, người kia có chút không hài lòng, hỏi vặn nói:

- Ngươi chẳng qua là tu vi Luyện Khí tầng năm, sao biết được việc này...

Hắn là tu vi Luyện Khí tầng bảy, tự cảm thấy kiến thức cũng cao hơn đối phương một bậc.

Người nói chen vào chính là Thạch Đương, hắn ta cười ha ha, không để ý lại nói:

- Chuyện này không liên quan đến tu vi, ta là đúng lúc nghe được thôi. Về phần những cao nhân kia rốt cuộc đi đâu, vẫn mong vị đạo huynh này giải thích giúp!

Thạch Đương nói chuyện có phần ngay thẳng, còn không đến mức đắc tội với người khác. Khi ở bên ngoài, hắn vẫn giữ được chừng mực. Người kia có bậc thang lại ra vẻ độ lượng cười ha hả, bưng chén lên nói:

- Có lời đồn, những cao nhân kia đi một đường về phía đông, một đường về phía tây, về phần cuối cùng đi đâu... Hừ! Không nói cũng thôi!

Vốn định khoe khoang kiến thức một lúc, nhưng cuối cùng mới hiểu được mình biết có hạn. Người kia cười gượng, dứt khoát uống ngụm rượu, mặc cho bạn bên cạnh phì cười. Mọi người chẳng qua nhân lúc tửu hứng nói đùa, không ai sẽ cho thật sự. Mà người nói vô ý, người nghe cố tình. Một mình Lâm Nhất, ngồi ngay ngắn ánh mắt lóe lên, dường như suy nghĩ tới điều gì lại gật đầu.

- Vị đạo huynh này thật biết thừa nước đục thả câu! Vẫn là để ta nói...

Theo rượu và thức ăn lên bàn, Thạch Đương cũng hăng hái hơn. Hắn ta bưng chén lên ra hiệu mời mọi người rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Đợi thoải mái phun ra một hơi rượu, lúc này hắn ta mới cười với muội tử đang trừng mắt nhìn mình, nói tiếp:

- Mấy ngày này thật sự may mắn...

Cao nhân Huyền Thiên môn đi đâu thì liên quan gì tới may mắn của ngươi? Trong tửu quán cười vang, người nói chuyện vừa rồi càng khinh thường lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thấy mọi người xem thường, Thạch Đương hăng hái nói:

- Tại hạ đến từ Mông Sơn, ngày đó...

Thạch Đương nói tới Mông Sơn cách Lôi Minh Cốc ngàn dặm. Ngày đó, hắn ta cùng muội tử đi hái thuốc ở trong núi sâu, đi một sơn cốc hoang vắng, chợt thấy một tia sáng bay từ phía xa tới, trong chớp nhoáng tiến vào trong rừng rậm không thấy.

Tò mò, hai huynh muội lại đi qua kiểm tra. Ai ngờ có một bóng đen đột nhiên bất ngờ tấn công ra, hai người khiếp sợ đến mức vội vàng lùi lại.

Đó là một con dị thú dài hai, ba thước, trông rất hung ác, toàn thân dẫn theo mùi tanh hôi cùng khí thế kinh người. Thấy tránh né không kịp, để bảo vệ được muội tử Thạch Đương không nhìn được sâu cạn lại muốn giết yêu vật. Nhưng phi kiếm vừa bay ra lại bị đối phương đánh bay, lúc này hắn mới hối hận.

Đây rốt cuộc là vật gì, sao mạnh như vậy? Sợ rằng hôm nay sẽ gặp xui xẻo rồi! Thạch Đương kinh hãi, xoay người bỏ trốn. Nhưng yêu vật kia lại bắn ra một cái gai sắc nhọn đến phía sau. Mắt thấy khó giữ được tính mạng, muội tử Thạch Nha Nhi đã sợ đến mức bắt đầu la hét, lại có một đường kiếm quang đột nhiên tới, đúng là chém con vật hung ác ra làm hai.

Đây là có người ra tay cứu giúp! Hai huynh muội chưa hoàn hồn, chỉ thấy có một tu sĩ trung niên xuất hiện. Người kia thần thái ngạo nghễ, không để ý tới mọi thứ xung quanh, chỉ là chằm chằm vào một miếng ngọc giản trong tay lẩm bẩm: Đại Hạ có thêm những người nhiệt tình vì lợi ích chung từ khi nào vậy? Nhạc Thành Tử muốn lên đường đi tới quận Cố Bỉ, vì sao lại phái người đi về phía đông? Còn có Yến Khởi nữa... Đúng là bày trận thật lớn, lão phu lại tham gia náo nhiệt xem sao...

Trong lòng biết mình gặp phải cao nhân, huynh muội Thạch Đương muốn đi cảm ơn người cứu mạng. Ai ngờ vị tiền bối kia lẩm bẩm tự nói chuyện, sau đó bước lên kiếm hồng rời đi, căn bản không để ý tới hai tiểu bối bọn họ.

Vị tiền bối kia hẳn là tiềm tu ở đây, sau khi nhận được bùa truyền âm mới hiện thân, thuận lợi chém giết dị thú cản đường, trong lúc vô ý cứu được hai người muội! Sau khi hiểu được, Thạch Đương cùng Thạch Nha Nhi ngơ ngác nhìn nhau rồi lập tức vui mừng. Yêu thú đã chết này chính là một khoản tiền tự nhiên rơi xuống! Hai người nhận lấy Sái Mang và đi tới tiên phường Lôi Minh Cốc...

- Nhạc Thành Tử tiền bối cùng Yến Khởi tiền bối chính là nhân vật đứng đầu Đại Hạ. Có ai không biết, ai không hiểu ti tên của hai người bọn họ? Trong lời nói của tiền bối kia chính là nói về hướng đi của Huyền Thiên môn! Ha ha! Có thể nói hai huynh muội trước trong rủi gặp may, còn tính bán đồ trên người dị thú...

Thạch Đương nói tới mặt mày hớn hở, không ngừng được, lại bị muội tử Thạch Nha Nhi ngắt lời...

- Ca! Khi ở bên ngoài phải thận trọng từ lời nói đến việc làm...

Có muội tử nhắc nhở, Thạch Đương đúng lúc ngậm miệng lại. Có câu nói là khách không rời hàng, tài không thể để lộ, đây là đạo lý dễ hiểu nhất trong thế tục. Trên thân có thêm hai trăm linh thạch, đủ để khiến cho người khác động tâm! Có người nhìn qua, không biết là muốn nghe hắn ta nói tiếp hay nhớ thương linh thạch của hắn ta. Nam tử ngay thẳng này bỗng nhiên bắt đầu cẩn thận, bưng chén lên cười nói:

- Ha ha! Uống rượu, uống rượu...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ha ha!

Lâm Nhất không nhịn được, phát ra một tiếng cười khẽ. Hai huynh muội này tâm tính ngay thẳng, lại ra vẻ lõi đời, toàn thân đều lộ ra tính tình trẻ con, nhưng không phải người làm chuyện ác. Tuy nhiên, trong lúc vô ý nghe được những lời này, thật ra cũng là thu hoạch bất ngờ. Bất luận người chém giết Sái Thú là ai, hướng đi của Huyền Thiên môn lại đủ để khiến người ta suy nghĩ sâu xa, còn có quận Cố Bỉ...

- Hừ! Tại sao lại cười?

Thạch Nha Nhi nhìn về phía Lâm Nhất đang ngồi, tình hình đối diện vừa xem đã hiểu ngay. Thấy có người chế giễu huynh trưởng của mình, nàng không nhịn được lên tiếng chất vấn. Nàng không cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú mà căng ra, cũng cố gắng trừng mắt.

- Muội tử, ai trêu chọc muội?

Thấy muội tử tức giận, Thạch Đương có chút hồ đồ.

Lâm Nhất bị người cắt ngang mạch suy nghĩ, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ của Thạch Nha Nhi, lúc này mới hiểu được mình đắc tội với người. Hắn không muốn chấp nhặt với nàng nhưng không ngại có người nói chuyện:

- Vị đạo huynh này, ngươi cùng em gái ta có chuyện gì sao?

Thạch Đương không có ác cảm với Lâm Nhất, trái lại cảm thấy mình đã chiếm lợi của đối phương. Cho dù là muốn nói chuyện cho muội tử mình, vẫn có chút chưa đủ tự tin.

Ta với ngươi muội tử chẳng có chuyện gì cả! Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, nhìn về phía hai huynh muội cười, ra hiệu mình rất vô tội! Lúc này, một tiểu nhị chạy đến trước mặt hắn nói:

- Tiên trưởng, rượu ngài gọi đều đã đưa tới!

Trên mặt đất bên quầy hàng để mười bình rượu, chính là rượu ngon Lôi Minh Cốc hắn đã gọi. Lâm Nhất không tiếp tục để ý tới hai huynh muội này mà đứng dậy đi tới. Hắn móc ra một thanh linh thạch giao cho chưởng quỹ, sau đó lúc xoay người rời đi thì ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, bình rượu trên mặt đất đã biến mất.

Người không lấy tu luyện làm đầu lại tham luyến vật trong chén, uổng phí làm tu sĩ! Còn nữa, mười bình rượu tốn hai mươi viên linh thạch! Thạch Nha Nhi không cam lòng, nhìn về phía bóng lưng của Lâm Nhất nhăn mũi, không quên nói với Thạch Đương:

- Ca! Linh thạch chỉ có thể dùng để tu luyện, không thể lãng phí...