Vô Tiên

Chương 1037: Lôi Minh Cốc (2)




Nói đến đây, Phong Lôi nắm chặt chòm râu và rơi vào trong đau khổ. Râu mép của ông ta dường như cũng không thể duỗi thẳng được, giống như nỗi bi thương khó có thể tiêu tan, làm gì giống với một tu sĩ nữa. Đây rõ ràng chính là một lão già trong phàm tục, một người bị hành hạ khổ sở, sống bất đắc dĩ một ngày bằng một năm, lại không thể không giãy giụa đi về phía trước, cho dù phía trước đã mất lối đi.

Huyết thệ! Lại là huyết thệ! Hắc Sơn tông đã hại bao nhiêu người chứ! Lâm Nhất im lặng một lúc mới hỏi:

- Vì sao lão phụ nhân kia không ở đây, nàng cũng là tu sĩ sao? Ngươi giả vờ làm người phàm, ở trong Đan Dương trấn không sợ bị người ta khám phá thân phận à?

Phong Lôi hít sâu một tiếng, nói:

- Đó là lão thê của ta, bà ấy chỉ là một người phàm đã qua đời từ nhiều năm trước rồi! Trên thân ta có mật pháp của gia tộc, muốn làm cho tu vi biến mất cũng không phải là vấn đề hóc búa, nhưng... sao ngươi nhìn ra được?

Có lẽ thấy đối phương đã bớt đi mấy phần ác ý, ông ta dần dần bình tĩnh lại.

Dưới Huyễn Đồng, sợ rằng không có gì có thể lừa gạt được đôi mắt của mình. Cái gọi là mật pháp làm tu vi biến mất cũng tương đương với Huyễn Linh Thuật, cũng không thể lừa gạt được người có tu vi thần thức cao siêu. Lâm Nhất lắc đầu, không rảnh để ý. Phong Lôi chỉ đành phải nói tiếp:

- Không sai, tu sĩ Kim Đan khó có thể nhìn ra được thân phận của ta. Nhưng tuổi thọ của người phàm có hạn, tiếp tục như vậy, chung quy sẽ làm cho người ta ngờ vực! Ta lại không rời được Đan Dương trấn nên giả vờ nói đã ăn vào đan dược của tiên môn, lúc này mới có thể trường thọ. Mọi người ở đây đều biết ta có nhi tử ở Chính Dương tông...

- Nhi tử của ngươi tên là gì?

Khi Lâm Nhất hỏi câu này, Kim Long kiếm trước sau treo ở trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất.

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Phong Lôi đều là bất đắc dĩ và mệt mỏi rã rời, lại giống như không thể tỉnh lại từ trong hồi ức. Khi nghe được lời Lâm Nhất muốn hỏi, ông ta bất ngờ ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại:

- Ngươi đến từ Chính Dương tông?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn không thay đổi, không một thêm câu nào. Phong Lôi nhớ tới tình cảnh của mình, nhịn không được lại thở dài một tiếng, nói:

- Nhi tử của ta chẳng qua là một đệ tử tu vi Luyện Khí thấp, cho dù là nói ra, chỉ sợ tiền bối cũng không biết!

- Hắn có phải tên là Phong Ly không?

Lâm Nhất khẽ nói một câu, lẳng lặng nhìn người khốn khổ trước mắt này.

- Ngươi... Ngươi làm sao biết được tên họ của nhi tử nhà ta?

Phong Lôi giật mình, trợn trừng hai mắt, muốn nhìn ra được gì đó từ trên mặt của đối phương nhưng hoàn toàn không nhìn ra được.

Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, vẻ mặt dịu xuống. Hắn bắn tới hai tia lửa, đợi tử thi trên mặt đất thành tro tàn, lúc này mới ngồi trên một ghế đá khác bên trong sơn động, cũng không còn khí thế ép người vừa rồi nữa.

Phong Ly! Không ngờ ngươi đúng là nội gián của Hắc Sơn tông, lại rơi vào một kết quả chết oan như vậy! Mặc cho Phong Lôi đang kinh ngạc không thôi, Lâm Nhất cởi hồ lô Tử Kim bên thắt lưng xuống, ngửa đầu lại uống một hớp, khẽ thở dài.

Ban đầu khi ở Chính Dương tông, trong mấy người quen biết với Lâm Nhất có mấy đệ tử ngoại môn ở Đoán Tạo Đường. Hắn nhớ Phong Ly có dáng người gầy lùn, không thích nói chuyện, là người cẩn thận tỉ mỉ. Cùng hắn đi tới Mao Gia lĩnh đã bị Hắc Sơn tông truy sát, giữa bọn họ xem như có mấy phần giao tình.

Phong Ly đến từ gia tộc tu tiên, lại là giữ kín về quá khứ cả mình, cũng không thích nói chuyện với người khác. Nhưng một người như vậy lại ở trong thù hận của gia tộc, bị ép thành nội gian của Hắc Sơn tông, thực sự khiến người thổn thức.

Một năm đó, ở bên ngoài Tử Vi cốc, Tống Thủ từng nói với Lâm Nhất là Phong Ly đã chết. Bây giờ, tron bốn đệ tử ngoại môn trước đây sống chung cũng chỉ còn lại có nội gian thật sự và mình.

Mà Phong Lôi đến từ gia tộc tu tiên lại nhắc tới nhi tử của mình gia nhập Chính Dương tông đã chết, như vậy Lâm Nhất mới đột nhiên nhớ tới Phong Ly. Trong lúc vô ý suy đoán lại đúng, nhưng không khiến người ta cảm thấy may mắn!

Chết mang theo tiếc nuối rời đi, sống sót cũng không thoải mái gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta là Lâm Nhất!

Theo mùi rượu thốt ra một câu, Lâm Nhất lại giơ hồ lô rượu lên.

- A! Ngươi... Ngươi là Lâm Nhất!

Phong Lôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, chậm rãi đứng dậy quỳ lạy người đang uống rượu, xúc động nói:

- Nhi tử của ta từng nhắc qua, ngươi cùng hắn không chỉ là sư huynh đệ đồng môn, còn có ơn cứu mạng... Phong mỗ ở đây xin cảm tạ!

- Không cần như vậy...

Vẻ mặt của Lâm Nhất trở nên ôn hòa. Người cũng không còn, nói ơn cứu mạng làm gì! Hắn giơ tay ra đỡ, nói:

- Nếu ngươi bị người ép, ta với Phong Ly lại có tình đồng môn, không ngại có thể nói một lượt đi...

...

Trong núi lớn của quận Sở Kỳ có một sơn cốc hẹp dài lại hẻo lánh. Hai đầu cửa cốc mơ hồ có tiếng gió giống như tiếng sấm sét. Nơi này được người ta gọi là 'Lôi Minh Cốc', từng là chỗ tu tiên của Phong gia.

Sau khi Phong gia gặp biến cố, bây giờ Lôi Minh Cốc lại thành một tiên phường cho tu sĩ qua lại. Có lẽ để trấn an những tộc nhân may mắn còn sống sót của Phong Lôi, Hắc Sơn tông cho ông ta một danh hiệu cốc chủ. Tuy nhiên, thật sự quản lý quyết định mọi việc ở đây, chính là một đám tử tu sĩ Hắc Sơn tông.

Cái gọi là tiên phường chẳng qua là chợ dành cho tu sĩ lui tới mà thôi! Khi Lâm Nhất mới tới Đại Hạ đã từng đi qua một lần nhưng không để ý nhiều. Bây giờ lại bước vào trong đó, hắn mới phát giác được có mấy phần khác lạ...