Vô Tiên

Chương 1034: Trí viễn sợ bùn (1)




.........

- Ha ha! Nếm thử bánh bao mới ra lò của tiểu lão nhi đây...

Thấy có khách tới cửa, chưởng quỹ ân cần chào hỏi.

Lâm Nhất gọi một lồng bánh bao không vội nếm thử. Hắn ngồi ở trên chiếc bàn thấp trước cửa, cầm hồ lô Tử Kim bên thắt lưng ra uống một hớp nhỏ, lại quan sát chưởng quỹ của cửa hàng bánh bao này.

Chưởng quỹ này trên dưới năm mươi, sáu mươi tuổi, trên gương mặt tươi cười đầy nếp nhăn, chòm râu muối tiêu xoăn tít, trên người mặc áo vải thô còn dính bụi bẩn. Một lão già như vậy không khác gì với những người phạm bận rộn kiếm sống nuôi thân. Nhưng đồng tử của Lâm Nhất lại hơi co lại, khóe miệng hơi cong lên.

- Ha ha! Đây là đồ tiểu lão nhi muối, mời tiên trưởng dùng với rượu...

Lão chưởng quỹ rất có mắt, thấy Lâm Nhất uống rượu thì vội vàng đưa tới một đĩa thức ăn.

Tuy biết được chỗ mình cần đi, nhưng Lâm Nhất vẫn không vội đi ngay. Hắn là không muốn đi tham gia náo nhiệt, hoặc có lẽ còn có nguyên nhân khác. Tuy nhiên hắn tiện đường tới Đan Dương trấn một chuyến, lại phát hiện có khác thường, khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Giống như một người khách thật sự, Lâm Nhất nói tiếng cám ơn rồi cầm đũa trúc lên, không quên khen:

- Bánh bao này ngon, thức ăn cũng tinh tế. Ha ha, không tệ!

Có thời gian rảnh rỗi, lão chưởng quỹ cười nói:

- Tiên trưởng thích là được, thích là được!

- Sao ngươi biết được thân phận của ta?

Lâm Nhất tùy ý hỏi một câu lại gắp một cái bánh bao nhét vào trong miệng. Nhiều năm ăn đồ không dính thấm khói lửa nhưng khẩu vị ăn uống cũng hắn vẫn còn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Cho dù là tiểu lão nhi mắt mờ vẫn nhận biết áo đạo sĩ của tiên trưởng.

Lão chưởng quỹ đứng ở bên cạnh, cười ha hả nói.

Có một cái bánh bao lót bụng, Lâm Nhất gật đầu, lẩm bẩm:

- Ta còn tưởng rằng ngươi nhận ra ta!

Hắn nheo mắt, lại hỏi:

- Còn không biết chưởng quỹ xưng hô thế nào? Ngoài ra, cửa hàng này chỉ có một mình ngươi bận rộn thôi sao?

chưởng quỹ thoáng run sợ, liếc mắt nhìn Lâm Nhất và cười nói:

- Tiên trưởng trông rất lạ mặt, ha ha! Tiểu lão nhi họ Phong, láng giềng đều gọi ta là Phong chưởng quỹ. Bạn già của ta đã qua đời từ mấy năm trước, bây giờ cửa hàng này chỉ do một mình ta xử lý.

Lâm Nhất “A" một tiếng, vẻ mặt ân cần lại hỏi:

- Phong chưởng quỹ không có con cháu sao?

Vẻ tươi cười chợt cứng đờ, Phong chưởng quỹ xoay người sang chỗ khác, cầm lấy một cái khăn lau bàn bên cạnh, nói:

- Tiểu lão nhi là người góa vợ, cũng không có con cháu!

- Ta chỉ thuận miệng hỏi, ngược lại có chút thất lễ, ha ha! Ta nhớ từng ăn bánh bao nhân thịt tê giác núi, đó mới là món ăn ngon...

Lâm Nhất đứng dậy lấy ra một viên linh thạch, vô tình hoặc cố ý nói:

- Hay là dùng linh thạch trả tiền nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Phong chưởng quỹ lại sợ run, không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Nhất. Trên mặt ông ta vẫn là tươi cười nịnh nọt, nói:

- Có bạc vùn là được...

Ánh mắt đảo qua trên gương mặt Phong chưởng quỹ, Lâm Nhất bỏ lại linh thạch, tươi cười hiền hoà nhìn về phía đối phương gật đầu rồi nhấc chân đi ra khỏi cửa hàng, theo con đường rời đi.

Trong cửa hàng bánh bao, vẻ tươi cười trên mặt lão chưởng quỹ đã không còn, ông ta vẫn đứng ngây người, cũng không để ý tới linh thạch trên bàn, mà nhìn theo bóng lưng đã chậm rãi đi xa, lúc này mới lắc đầu. Trên mặt ông ta có vẻ bất an lại thêm vài phần mệt mỏi.

...

Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không lo lắng có người nhận ra thân phận của mình. Lại thêm dáng vẻ trẻ tuổi như vậy, rõ ràng chính là một đệ tử Luyện Khí bình thường. Cho nên khi đi ở trên đường phố, Lâm Nhất cũng không làm cho người khác chú ý. Hắn chậm rãi đi qua con phố náo nhiệt, rời khỏi trấn nhỏ.

Sau khi Lâm Nhất đi ra khỏi Đan Dương trấn, cũng không nóng lòng rời đi, mà nhảy tới trên một ngọn núi. Hắn nhìn lại nơi mình tới rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng thoáng cười lạnh, sau đó lập tức biến mất. Hắn ngồi nghỉ tạm ở đây. Bây giờ đã là cuối xuân, đang là hoàng hôn...

Mùa xuân ngày dài, làm sao phải sợ bóng đêm thâm trầm. Không bao lâu, Đan Dương trấn lại chìm trong đêm tối. Rất nhiều cửa hàng đã sớm đóng cửa, trên đường phố trở nên vắng vẻ.

Phong chưởng quỹ không còn trẻ nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn. Ông ta thu dọn đồ trong cửa hàng rồi đóng cửa khóa lại, một mình đi về nhà. Dưới ánh đèn tối tăm, trên con đường vắng vẻ, ông ta đi về phía trước, nhìn bóng dáng có phần cô đơn.

Lồng tay trong tay áo, lưng còng, Phong chưởng quỹ bước đi rất chậm, tư thế không khác với những ông lão bình thường. Sau khi nắm lại những ánh đèn ở phía sau người, ông ta chậm rãi đi vào trong bóng đêm, đi tới trước một cửa viện nhỏ ngoài trấn.

Nhìn xung quanh xong, Phong chưởng quỹ tiện tay đẩy cửa viện không khóa kia và nhẹ nhàng lách vào trong tiểu viện không người. Sau khi đi thẳng tới một gian nhà sau, ông ta xoay người đóng cửa. Trong phòng tối tới mình đưa tay không thấy được năm ngón nhưng ông ta không để ý tới điều này, cũng không thắp đèn mà đứng yên run rẩy một lúc mới phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

Phong chưởng quỹ thò tay vuốt chòm râu rối của mình một lúc, bỗng nhiên bấm tay làm ra một thủ quyết, lại đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện ở trong một mật thất dưới mười trượng.

Trên tường có gắn huỳnh thạch, liếc mắt có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh trong mật thất. Nơi đây rộng khoảng hai, ba trượng, yên tĩnh không người, một chiếc giường gỗ đặt ở góc tường, phía trên còn có một cái đệm dùng để ngồi tĩnh tọa. Ở góc khác trên mặt đất chính là bốn cây cột đá bày ra một trận pháp. Ngoài ra, không có vật gì khác nữa.

Phong chưởng quỹ đi tới nơi này, lưng đang còng xuống tự nhiên đứng thẳng lên, đôi mắt vốn mờ đục cũng chớp động tinh quang. Ông ta nhìn xung quanh cũng không thấy có gì khác thường, mới ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt điều tức. Bây giờ ông ta làm gì còn dáng vẻ của một lão già gần đất xa trời nữa, đây rõ ràng chính là một tu sĩ!