Vô Tiên

Chương 1033: Lòng có khả quan (2)




- Lúc ta tới từng nghe sư phụ nhắc qua, có lẽ vì biết được tin tức của Hắc Sơn tông nên sư bá đã rời khỏi sơn môn từ mấy ngày trước...

Lâm Nhất thoáng ngẩn người ra, hỏi:

- Tung tích của đám người Hắc Sơn tông ở đâu?

Mộc Thiên Viễn nói tiếp:

- Tình hình cụ thể thế nào thì ta không được biết...

Nếu biết được tung tích của đám người Hắc Sơn tông, vì sao Yến Khởi không nói một tiếng, trái lại một mình lặng lẽ rời khỏi Đan Dương Sơn?

Có một số việc không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng lại khiến cho ngươi không thể không suy nghĩ. Lâm Nhất đang trầm ngâm suy nghĩ, Ngọc Lạc Y bỗng nhiên nói:

- Sư phụ hình như nhắc tới quận Cố Bỉ...

Lâm Nhất ngẩng đầu liếc nhìn Ngọc Lạc Y, thấy trong lời nói của đối phương không giống giả vờ, hắn trầm ngâm, nói:

- Thỉnh cầu hai vị chuyển lời cho Lãnh các chủ, hai ngày tới ta sẽ xuất sơn một chuyến...

...

Đan Dương Phong, trong một thạch đình, Lãnh Thúy cầm một miếng ngọc giản trong tay, trước mặt là hai vị đệ tử đang đứng.

- Khi giao kinh văn này cho hai ngươi, Lâm Nhất có nói gì không?

Xem tới xem lui ngọc giản trong tay mấy lần, Lãnh Thúy nhận định đây là một trang kinh văn không sai. So với trang kinh văn Yến Khởi nhận được ngày đó, trước sau vẫn tương đối giống nhau, chỉ có khác biệt rất nhỏ. Lâm Nhất giở trò quỷ gì?

Lãnh Thúy ngơ ngò lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đệ tử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mộc Thiên Viễn không dám lên tiếng, ngược lại Ngọc Lạc Y thân thiết với sư phụ hơn chút, nói:

- Lâm Nhất không nói gì, chỉ nói cho hai người chúng ta biết một đạo lý, chính là cho cá, không bằng dạy cách bắt cá...

Vẻ mặt Lãnh Thúy thoáng thay đổi, nhưng lại lập tức bình thường trở lại, nàng hỏi thăm:

- Hắn nói hai ngày tới sẽ rời khỏi sơn môn sao?

Thấy hai đệ tử nói đúng, nàng khoát tay nói:

- Ngọc giản này tạm thời cứ để ở chỗ của sư phụ, hai người ngươi tự tiện...

Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y không dám trái lời, thi lễ và cùng từ biệt rời đi. Thấy đệ tử đi xa, Lãnh Thúy lấy ra một miếng Vạn Lý Truyền Âm Phù. Tập trung tinh thần nhẩm vài câu rồi tiện tay ném nó đi. Một tia sáng bỗng nhiên biến mất ở phía chân trời...

...

Trong một động phủ Đan Dương Phong, Ngọc Lạc Y khẽ than thở, khó có thể tin nhìn Mộc Thiên Viễn nói:

- Sao ngươi dám giấu một phần kinh văn đi, nếu bị sư phụ biết được sẽ mắc tội khinh sư đấy!

Nhìn một miếng ngọc giản trong tay, Mộc Thiên Viễn cười gượng nói:

- Nếu không phải Lâm Nhất âm thầm nhắc nhở, ta cũng không dám làm như thế! Không ngoài dự đoán của hắn...

- Là Lâm Nhất bảo ngươi làm như vậy...?

Ngọc Lạc Y kinh ngạc hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Khi chúng ta rời khỏi Thiên Cơ Phong, Lâm Nhất truyền âm cho ta, nói tin người không bằng tin mình...

Vừa nói tới đây, Mộc Thiên Viễn hạ thấp giọng và bất đắc dĩ nói:

- Hắn rõ ràng biết bị người mưu hại còn cố ý làm như vậy. Lần này, Chính Dương tông không giữ được người...

...

Chính Dương tông không giữ được người kia, hắn vẫn luôn chờ cơ hội rời khỏi đây. Yến Khởi tự nhiên có ý che giấu hướng đi của Hắc Sơn tông, Lâm Nhất cũng không nhịn được nữa, đơn giản mượn cơ hội rời đi. Bởi vì, hắn còn có chuyện chưa làm sao, vẫn phải tiếp tục đi về phía trước...

Sau khi cáo từ hai người Mộc Thiên Viễn, Lâm Nhất không dừng lại mà tìm tới Đông Phương Sóc căn dặn một lúc, còn truyền cho hắn trang Nguyên Anh của Huyền Thiên Tâm Pháp. Tuy nhiên, nhìn đồ đệ nhớ kỹ công pháp cũng phá huỷ ngọc giản ngay trước mắt, lúc này hắn mới miệng nói có việc rời khỏi Đan Dương Sơn.

Mỗi lần phải lên đường quay về, Lâm Nhất cũng không biết cuối cùng sẽ đặt chân ở chỗ nào. Cho nên bao giờ hắn cũng sẽ cố gắng hết sức sắp xếp tất cả thỏa đáng, mặc dù có sơ hở nhưng ngày khác cũng sẽ bớt đi mấy phần tiếc nuối. Trên đường đi cũng sẽ thấy ung dung hơn.

...

Thân là trưởng lão Chính Dương tông, Lâm Nhất có thể tùy ý ra vào sơn môn mà không bị câu nệ. Khi đi tới Đan Dương trấn bên ngoài Đan Dương Sơn, hắn lại hòa vào dòng người phàm tục trên đường phố, hắn không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Không sợ kẻ địch mạnh, không sợ sống chết trước mắt, nhưng Lâm Nhất vẫn cảm thấy khó có thể ứng phó với những hạng người tâm cơ thâm trầm. Lãnh Thúy làm cho hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng không thể không đối mặt. So với làm cho người ta đối mặt với chuyện và người phiền chán, khi không có bản lĩnh đi coi thường thì vẫn nên kính trọng mà xa cách thì thỏa đáng hơn!

Gần trăm năm không đặt chân tới Đan Dương trấn, nơi đây vẫn giống như lúc trước. Thỉnh thoảng có mấy tu sĩ Luyện Khí đi qua, còn có nhiều người phàm bận rộn kiếm sống.

Lững thững đi ở trên đường phố, chắp hai tay sau lưng nhìn trái nhìn phải, lúc này Lâm Nhất tất chính giống với một đạo sĩ trẻ tuổi Luyện Khí tầng năm. Khi đi tới trước một cửa hàng bánh bao, thần sắc hắn thoáng động, không khỏi dừng bước.

Cửa hàng rất nhỏ, chỉ có hai ba cái bàn thấp, một lão chưởng quỹ trông cửa đang đứng trước lò bếp, mở ra một cái lồng hấp đang bốc hơi nóng, thỉnh thoảng có người bỏ lại ít tiền lẻ, chưởng quỹ kia lại tươi cười, ân cần đưa lồng bánh bao mới.

Bánh bao được một loại lá xanh biếc bọc quanh, mùi thơm mê người.

Tất cả mọi thứ trước mắt quen thuộc như vậy, lão chưởng quỹ này...