Vô Tiên

Chương 103: Nhập môn (1)




Ở dưới mấy đệ tử thanh y lạnh lùng nhìn kỹ, Tương Phương Địa và Đại Viễn Hải cực kỳ thành thạo làm xong hai cái cáng cứu thương, Lâm Nhất ở một bên nhìn, cũng coi như học nhiều một loại tài nghệ.

Nâng hai tiêu sư lên cáng cứu thương, Tương Phương Địa và Đại Viễn Hải nhấc một chiếc, Lâm Nhất tự biết không chạy thoát được, nhìn mấy vị đệ tử thanh y ôm quyền nói:

- Không biết ai cùng ta đồng thời khiêng cáng cứu thương đây?

Tôn xưng sư huynh vẫn là miễn, bất quá trong giọng nói tự nhiên cũng ít đi cung kính.

- Tiểu tử thúi, ngươi tự cõng lấy đi!

Đệ tử thanh y lúc trước chỉ trích Lâm Nhất, trên mặt mang theo hèn mọn liếc Lâm Nhất một chút, miệng cong lên, cùng mấy đệ tử thanh y xoay người rời đi.

Đệ tử thanh y này, sinh ra dung mạo thanh tú, làm sao lại thiếu đạo đức như vậy?

Hai người Tương Phương Địa giơ lên cáng cứu thương, quay về Lâm Nhất mặt đầy đồng tình.

Lâm Nhất cúi đầu nhìn tiêu sư trên cáng cứu thương, mở ra hai tay, khà khà nở nụ cười.

- Còn muốn hỏi ta nhãn hiệu không?

Người nằm ở trên cáng cứu thương, cả người vết máu loang lổ, sắc mặt tái nhợt chính là người hôm qua trông cửa, vẻ mặt cay đắng không nói.

- Ha ha, vị đại ca này, đôi chân ngươi có thương tích, ta cũng không tiện cõng ngươi nha!

Lâm Nhất hơi trầm tư, dùng dây leo quấn chặt tiêu sư cho trên băng ca, sau đó nhấc cả cáng cứu thương lên.

Hắn nhìn về phía tiêu sư nở nụ cười, bước đi về phía trước.

Tiêu sư chỉ nặng hơn trăm cân, bị Lâm Nhất nhấc ở trong tay cũng không có gì. Hắn đi vài bước, liền đuổi theo hai người Tương Phương Địa.

Trong tay Lâm Nhất mang theo người sống sờ sờ, thần thái ung dung, dưới chân không có một chút trì trệ, để hai người ghé mắt.

Tiêu sư cũng không ngờ, thiếu niên mười sáu, mười bảy này khí lực kinh người, mình giống như hài đồng, bị người ta nhấc ở trong tay, càng không cảm giác được xóc nảy. Trong lòng hắn biết này là đối phương săn sóc chân của mình, bằng không thì tránh không được lại ăn khổ sở.

- Hôm qua vi huynh xấu hổ a! Chỉ là vì chức trách... Còn không biết huynh đệ là làm sao tiến vào?

Tiêu sư áy náy nói.

- Công khai đi vào thôi.

Lâm Nhất vững vàng bước đi, trong miệng tùy ý nói.

Tiêu sư cười khổ lắc đầu không nói, Lâm Nhất tự biết đối phương không tin.

Quen lâu rồi, nói láo so với nói thật thì dễ dàng hơn nhiều!

Tiến lên chốc lát, xa xa có thể thấy được quần sơn như họa, nửa treo ở chân trời. Cửu Long Sơn trùng trùng điệp điệp, dường như gần ngay trước mắt.

Thấy Lâm Nhất lực cánh tay siêu nhân, hoặc là sợ môn phái trách phạt, một đệ tử thanh y đến giúp đỡ cùng khiêng.

Lâm Nhất mừng rỡ như vậy.

Thắng cảnh trước mặt, dưới chân càng nhẹ nhàng. Dù vậy, mấy người lại đi gần nửa canh giờ mới tới dưới chân Cửu Long Sơn. Sớm có mấy đệ tử sam y tiến lên đón, hẳn là được phân phó, tiếp nhận hai tiêu sư nhấc đi.

Lâm Nhất ngẩng đầu ngưỡng vọng Cửu Long Sơn. Dưới trời chiều, quần phong bao phủ một tầng màu vàng kim, đỉnh núi mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh.

Dưới chân núi có một sơn môn to lớn, điêu khắc hai chữ to... Thiên Long.

Dưới cổng đứng mấy người, Hứa Nguyệt, Kim Khoa, một trung niên áo bào đen, còn có mấy đệ tử sam y. Trong đó có mấy người tay cầm binh khí, hẳn là thủ vệ sơn môn.

Đệ tử thanh y mang theo đám người Lâm Nhất đến, đưa tay chỉ phía trước, ý bảo mọi người tự qua.

Hứa Nguyệt nhìn đám người Lâm Nhất liên tiếp gật đầu ra hiệu. Kim Khoa đứng bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười, thấy mấy người đến phụ cận, hắn xoay người nhìn hắc bào nhân cung kính thi lễ nói:

- Nhị ngoại công, chính là mấy người này.

Kim Khoa ngược lại ngồi thẳng lên, chỉ vào ba người nói:

- Đây là Ngoại Sự đường Mộc quản sự, còn không mau tới bái kiến!

Ngũ quan của hắc bào nhân cực kỳ tương tự Mộc quản gia, chỉ là khuôn mặt trắng nõn, giữ lại râu ngắn, so với Mộc quản gia thì trẻ hơn chút.

Nghe Kim Khoa gọi Nhị ngoại công thân thiết như thế, đám người Lâm Nhất tâm có suy nghĩ, chẳng lẽ người này là huynh đệ của Mộc quản gia. Bất quá nếu là quản sự, hẳn là lãnh đạo trực tiếp của mấy người mình, bọn hắn cũng không dám thất lễ, tiến lên khom người thi lễ.

Trên mặt Mộc quản sự không có biểu tình gì, ánh mắt cũng giống như Mộc quản gia, lạnh lùng khiến người ta cân nhắc không ra. Thấy mấy người thần tình kính cẩn, hắn hừ một tiếng, mở miệng nói:

- Tiến vào sơn môn này, đó là đệ tử ngoại môn của Thiên Long phái ta. Sau này sinh tử và phú quý của bọn ngươi, do bản quản sự một lời mà định.

Ngữ khí lạnh lẽo, nghe vào trong tai khiến người ta lo sợ bất an.

Mộc quản sự lạnh lùng đánh giá mấy người một chút, nói tiếp:

- Mộc quản gia là đại ca của ta, hắn mang người đến, bản quản sự sẽ phối hợp một chút. Bất quá mọi việc phải nghe điều hành, không được trái với môn quy. Bằng không nhẹ thì trừng phạt, nặng thì trục xuất sơn môn.

Không cho mấy người hoài nghi, Mộc quản sự nhìn một thanh niên sam y ở phía sau vung tay nói:

- Đưa bây giờ đi thu xếp.

Sau đó xoay người tự mình rời đi.

- Tại hạ Hàn Kế, cũng là đệ tử ngoại môn, mấy vị đi theo ta đi!

Đệ tử sam y ngược lại rất dễ nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười, đối với mấy người lộ ra thân thiết.

Mọi người tiến lên, dồn dập bái kiến Hàn sư huynh, sau đó theo hắn đi vào sơn môn.

...

Trên Cửu Long Sơn, trước Thiên Long đại điện, quảng trường rộng rãi do đá xanh lát thành, bằng phẳng mà chỉnh tề, chín long trụ thô to phân ở bốn phía, cao lớn vững chãi.

Chuông và khánh vang lên chín âm, dư âm lượn lờ không dứt.