............
Dư Hành Tử nói xong, Nhạc Thành Tử nhìn về phía đám người Chính Dương tông, cười ha hả nói:
- Yến đạo hữu nghĩ thế nào?
Yến Khởi thấy Lâm Nhất căn bản không hỏi ý kiến của mình thì không tỏ thái độ nói:
- Lực có thể lập đạo đúng là ý kiến rất mới mẻ, chúng ta mỏi mắt mong chờ!
Nhạc Thành Tử gật đầu đầy thâm ý, lại nhìn về phía Dư Hành Tử phân phó:
- Nếu đã vậy, ngươi lại một vừa hai phải...
Ông ta vốn định nói cùng Lâm Nhất vài câu, thấy đối phương căn bản không muốn để ý đến mình nên chỉ đành thôi.
Kể từ đó, hai nhà tiên môn lại thầm chấp nhận trận “luận đạo” này. Có thể làm cho người cuồng vọng kia nếm chút khổ sở, cũng là nguyện vọng của phần lớn những người ở đây.
- Lâm tiểu tử, Nhạc Thành Tử của Huyền Thiên môn vẫn cho là ngươi cùng Yến Khởi liên thủ diễn trò. Lúc này, ông ta cuối cùng đã nhìn ra có người mượn cơ hội gõ ngươi, cũng đoán ra hai người các ngươi bất hòa! Nhưng người ta nhận định ngươi sẽ bị thua thiệt, còn muốn chế giễu đấy! Dư Hành Tử rõ ràng từng được bày mưu đặt kế, chỉ sợ còn có hậu chiêu đối phó với ngươi. Vào giờ phút này, mỗi người đều có đầu óc nhiều hơn ngươi, ngươi đừng khinh thường nữa!
Lão Long vẫn không nói lời giễu cợt, mà có lòng tốt nhắc nhở.
- Ta sẽ cẩn thận!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhất đáp một tiếng rồi cười lạnh đi về phía Dư Hành Tử, cất giọng nói:
- Dư lão nhi! Chúng ta là lập đạo, không cần cẩn thận như vậy!
- Hừ! Tiểu tử miệng còn hôi sữa! Ngươi lại hiểu được cái gì là đại đạo chí lý! Chẳng qua là ngươi tìm cơ hội gây chuyện mà thôi...
Dư Hành Tử khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Lâm Nhất khoát tay, dưới chân không ngừng di chuyển, lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Về phần ta có mượn cơ hội bắt nạt ngươi, hay là thật sự lấy sức lập đạo, đợi lát nữa ta dùng hai tay tới nói cho ngươi biết...
Nói tới đây, Lâm Nhất đã đi tới cách Dư Hành Tử mười trượng, thân hình đột nhiên biến mất. Trên Vân Đài chỉ nghe có tiếng gió thổi đột nhiên vang lên, tiếp theo liền "Ầm, ầm... hai tiếng động nặng nề vang lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên thân Dư Hành Tử có ánh sáng trắng lóe lên, chính là một nắm đấm nện ở trên Huyền Thiên Thuẫn của ông ta. Ông ta đứng bất động, thân hình Lâm Nhất lại hiện ra, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước sau, vẻ mặt kinh ngạc.
- Hừ! Nắm đấm của ngươi chẳng qua cũng chỉ có như vậy à! Đạo của ngươi lại ở đâu? Chẳng lẽ đây cũng là đạo cuồng vọng sao?
Dễ dàng ngăn cản được hai quyền của đối phương làm trong lòng Dư Hành Tử trấn tĩnh lại, không nhịn được mà cười rộ lên chế nhạo.
- Đối với tiểu nhân không khó mà nghiêm, khó là không ác! Tất cả đều ở dưới đạo tâm, vạn vật không khác nhiều, bởi vậy ở trong mắt của ta, ngươi cùng súc sinh cũng không khác biệt! Đây cũng là đạo của quân tử đối với tiểu nhân!
Lúc Lâm Nhất hỏi vặn lại, hai cánh tay bỗng nhiên dung sức, một tầng long giáp lập tức hiện ra trên toàn thân thậm chí hai gò má. Hai hàng lông mày của hắn dựng ngược, áo bào theo gió tung tay, dưới chân điểm nhẹ rồi chợt lao vọt lên. Nắm đấm xiết chặt kèm theo tiếng xé gió đập tới. Cùng lúc đó, một bóng rồng thình lình xuất hiện sau lưng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy khí thế của Lâm Nhất bỗng nhiên chợt biến đổi, cả người hung hãn giống như có Chân Long nhập thể. Hai nắm đấm thép còn kèm theo sát khí mạnh mẽ không thể nào chống đỡ, còn có bóng rồng khiến tim người ta đập mạnh này nữa:
Vù một tiếng, nắm đấm lại đập tới trước người...
Trong lòng Dư Hành Tử hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, tiểu tử này thi triển tuyệt đối không phải là tu vi Huyền Thiên Tâm Pháp. Tuy nhiên dựa vào hai nắm đấm của ngươi còn vọng tưởng chấn động được ta có tu vi mấy trăm năm sao!
Cậy vào tu vi mạnh mẽ, Dư Hành Tử vẫn không né tránh, một tầng Huyền Thiên Thuẫn dày vài thước hiện ra, ông ta lại nghênh đón. Vào lúc ông ta cho rằng đối phương đang phô trương thanh thế, chỉ nghe "Ầm” một tiếng vang dội, nắm đấm của Lâm Nhất đã mạnh mẽ nện ở trên tấm lá chắn ánh sáng.
Một quyền mạnh mẽ này giống như lực có thể đánh nứt núi đá, nhanh chóng và mãnh liệt.
Dư Hành Tử chỉ cảm thấy Huyền Thiên Thuẫn chợt dao động, khí cơ cũng theo đó bị ép xuống. Trong lòng ông ta thầm kinh sợ, sao tiểu tử này có sức lực lớn như vậy chứ? Hai quyền vừa rồi hình như chỉ mới là thử, một quyền này căn bản khác hẳn. Nó ẩn chứa sát ý, có nộ khí, còn có bá khí chuyên quyền!
Một quyền đập xuống, Lâm Nhất không lùi mà tiến tới, đánh hết quyền này tới quyền khác:
- Ầm, ầm, ầm...
Dưới công kích liên tiếp, ánh sáng Huyền Thiên Thuẫn chớp động, Dư Hành Tử lại đứng không vững, liên tiếp lui về phía sau.
Lâm Nhất được thế không tha người, lao đi nhanh như gió, quyền xuống như mưa rào, từng quyền đập xuống Dư Hành Tử. Quyền thế của nó đánh nhanh như sấm, trăm quyền, nghìn quyền tạo thành quyền ảnh liên tục hiện ra, giống như giao long dũng mãnh phi thường!
Vẻ mặt Dư Hành Tử càng lúc càng khó coi, lúc này mới phát hiện ra mình mắc bẫy! Mỗi một quyền của đối phương đều có sức mở núi phá đá, không thua gì pháp bảo một đòn toàn lực của tu sĩ Kim Đan. Một hai lần còn không có gì, thế tấn công điên cuồng mãnh liệt như vậy không hề ngừng lại, khiến Huyền Thiên Thuẫn đã mệt mỏi. Nói đúng ra là ông ta phát động linh lực phòng hộ, đã có phần quẫn bách khó ứng phó được.
Hừ! Cũng không thể mặc cho ngươi đánh loạn mà không đánh trả! Dư Hành Tử không chút hoang mang bấm thủ quyết, Huyền Thiên Thuẫn màu trắng đột nhiên chia ra làm hai. Một nửa tiếp tục bảo vệ, một nửa khác bị hắn tiện tay cầm đập mạnh về phía Lâm Nhất.