Vô Tiên

Chương 1021: Thượng Vân Đài (2)




- Có thể thưởng thức được rượu ngon do đích thân Yến phu nhân ủ thì thật là thú vị của cuộc đời!

Sáu chiếc chén Bạch Ngọc bay tới trước người của Lãnh Thúy, tay nàng cầm ấm ngọc điểm nhẹ, mùi thơm thoang thoảng theo đó chậm rãi tràn ngập ra, chỉ ngửi thôi cũng khiến tâm thần người ta sảng khoái.

Rót đầy rượu ngọc, chén rượu bay trong không trung, lần lượt rơi vào trên tay của Yến Khởi cùng năm vị cao nhân Huyền Thiên môn. Có thể thấy được Bách Hoa Lộ đúng là rượu ngon cực kỳ hiếm có. Ngay cả bản thân Lãnh Thúy cũng không nỡ uống. Hôm nay nếu không phải muốn giúp vui cho Yến Khởi, nàng kiên quyết sẽ không hào phóng như vậy. Đương nhiên, từng có người không cảm kích lại có lời bạn luận khác.

- Ha ha! Bách Hoa Lộ một năm mới có thể chế luyện một bầu như thế, mời...

Yến Khởi giơ chén làm động tác mời. Một câu nhìn như vô tình lại thể hiện hết thịnh tình của Chính Dương tông, có thể thấy được sự ăn ý qua lời nói và hành động của hai người.

Bên phía Huyền Thiên môn, Nhạc Thành Tử giơ chén khẽ ngửi, sau đó chậm rãi uống rồi cạn sạch số rượu còn lại. Lúc này ông ta mới vuốt râu lắc đầu tán thưởng:

- Vị tinh khiết và mùi thơm ngào ngạt lại không mất đi vẻ sảng khoái, đúng là uống xong lưu lại vị ngon vô cùng! Lại thêm linh khí của bách thảo, có tác dụng chính thần dưỡng tâm, ‘Bách Hoa Lộ’ có thể nói là xứng với cái tên! Ha ha! Rượu ngon!

Đám người Dư Hành Tử lần lượt uống hết rượu trong chén, tất cả đều khen ngợi không dừng.

Trước đây hai tiên môn suýt nữa trở mặt, lúc này lại hòa thuận như lúc ban đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, trên Vân Đài là không khí vui mừng.

Nhạc Thành Tử trả lại chén ngọc thì khách sáo vài câu. Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua đám người Chính Dương tông, lúc này mới chậm rãi lên tiếng nói:

- Có Vân, hình mà là đạo của người trên, hình có thể là khí của người dưới. Đức hạnh nhất định phải có, đạo nghĩa nhất định phải sáng. Cho nên đàm kinh luận đạo, là so tài, thể hiện cũng là cơ duyên của người trong thế hệ chúng ta. Luận, chứng, lại vừa sáng để biết. Yến tông chủ tu vi tinh tiến, không ngại trao đổi mấu chốt với chúng ta, mọi vấn đề sẽ được giải quyết...

Đại Hạ bây giờ, Nhạc Thành Tử mới là một người có tu vi cao nhất. Nhưng ông ta đối mặt đối với Yến Khởi, đối mặt rất nhiều vãn bối lại nói ra những lời khiêm nhường như vậy, khiến người cảm giác được thành ý cùng ý tốt. Tuy nhiên, trong lời nói của ông ta còn có một ý, chính là đã đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu đi!

Yến Khởi hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đối phương tới đây không phải là vì người nào đó sao? Y đang định mở miệng lại chợt dừng lại, khẽ nhíu mày. Ba đạo kiếm hồng rơi tới trên Vân Đài, người tới chính là sư đồ ba người Nhan Thủ Khuyết.

Vẻ mặt Nhan Thủ Khuyết có chút bối rối, thi lễ với sư trưởng, tiền bối hai bên, Yến Khởi đã sa sầm mặt xuống, trách mắng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Chậm chạp mãi không đến lại có cử chỉ thất thố, còn ra thể thống gì nữa?

Yến Khởi nổi giận! Người Huyền Thiên môn không tiện nói nhiều, người của Chính Dương tông lại không dám hé răng. Trên Vân Đài tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có mây mù thản nhiên lưu chuyển không thôi.

- Cho phép đệ tử báo cáo tình hình thực tế!

Nhan Thủ Khuyết nói với vẻ oan ức, hai đồ đệ của ông ta đã khiếp sợ đến mức quỳ trên mặt đất. Yến Khởi hừ một tiếng, nói:

- Tự ra sau ngồi xuống, ngày khác lại nói!

Nhưng lúc này không nói, chỉ sợ sau này sẽ tính toán không rõ. Trong lòng Nhan Thủ Khuyết chột dạ, lại thật sự sợ Yến Khởi tức giận. Chính Dương tông còn chưa có người nào không sợ vị tông chủ này, càng chưa nói đó là một vị tu sĩ Nguyên Anh, đây là một trong ba đại cao nhân tuyệt thế của Đại Hạ!

- Cái này... Là đệ tử bị người khác khi dễ...

Không chú ý cân nhắc tới cách từ dùng, Nhan Thủ Đức còn chưa nói dứt lời đã bị Yến Khởi quát lạnh...

- Ngươi nói gì?

Đúng là nực cười! Một tu sĩ Kim Đan ở Đan Dương Sơn bị người khi dễ, ai có bản lĩnh lớn như vậy? Đây không phải là làm Yến Khởi y khó coi ngay trước mặt Huyền Thiên môn sao? Nhan Thủ Khuyết thật sẹ không có mắt nhìn, tình cảnh này là chỗ có thể nói loạn sao?

Vốn cục diện đang tốt lại bị quấy đảo như thế hợp, khách và chủ đều có chút xấu hổ. Thấy thế, Lãnh Thúy hợp thời nhắc nhở:

- Nhan sư đệ, có chuyện vẫn chờ sau này hãy nói đi!

Nhưng nói của nàng cũng không có tác dụng, Nhan Thủ Khuyết đứng tại chỗ vẫn do dự không quyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thấy vẻ mặt Yến Khởi càng thêm khó xem, Nhan Thủ Khuyết vội vàng nói:

- Đó là một kẻ có thủ đoạn độc ác, không chỉ có nhiều người đồng môn của ta chết trong tay hắn, còn có gia tộc cũng bị hắn tàn sát...

Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y và phía sau đám người nhìn nhau biến sắc, hiển nhiên đã nghĩ đến một người. Chỉ có điều, những người khác không biết Nhan Thủ Khuyết đang nói gì.

Nhan Thủ Khuyết làm sao vậy? Bình thường ông ta là một người rất cẩn thận, sao hôm nay liều lĩnh đứng lên, đây không phải là làm cho Chính Dương tông mất mặt sau? Lãnh Thúy cũng không nghe ra đối phương muốn nói gì, lại lên tiếng chặn lại:

- Nhan sư đệ, không được nói chuyện giật gân! Thiên hạ không ai dám khi dễ đệ tử Chính Dương tông ta! Hơn nữa bản thân ngươi đã là Kim Đan trưởng lão tông môn ta...

Nàng nói phân nửa liền ngừng lại, cùng lúc đó, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai đạo kiếm hồng hạ xuống. Đó chính là Lâm Nhất cùng Đông Phương Sóc.

- Ông ta không nói chuyện giật gân! Lâm Nhất ta chính là một kẻ thủ đoạn độc ác, không chỉ giết Trịnh Nguyên của Chính Dương tông còn giết Vạn Tử Bình, còn giết tất cả tu sĩ Trúc Cơ của Vạn gia.

Hai chân vừa đứng vững, Lâm Nhất xua tay bảo Đông Phương Sóc tránh sang một bên, sau đó chắp tay nhìn Yến Khởi nói tiếp:

- Hôm nay ta cũng muốn Yến tông chủ chủ trì công đạo cho tại hạ!

Ánh mắt Yến Khởi lóe lên, chăm chú nhìn Lâm Nhất. Vẻ mặt y không thay đổi nói:

- Cao nhân Huyền Thiên môn tới thăm chính là lúc đàm kinh luận đạo, có chuyện gì thì chừ ngày khác lại nói cũng không muộn!

Nghe vậy, trong lòng Nhan Thủ Khuyết kêu oan. Vừa rồi ngươi còn quát ta, đảo mắt lại nói lời hay ý đẹp với kẻ ác này. Đây rõ ràng là thiên vị!

Tuy vẻ mặt Yến Khởi không dễ nhìn, lời nói lại dịu đi rất nhiều, tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra, chỉ là có người ra vẻ không biết. Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, ánh mắt liếc nhìn Huyền Thiên môn, cười lạnh nói:

- Cao nhân nào vậy? Cao nhân trong mắt Lâm Nhất ta là người có phẩm hạnh cao! Mấy vị này là cao nhân sao?