Vô Tiên

Chương 1009: Sư đồ (2)




Hắn ta giơ tay đỡ trán, bỗng chỉ vào Lâm Nhất và giậm chân một cái, đúng là lui về phía sau hai bước, quỳ xuống, trong miệng không quên lẩm bẩm:

- Ái chà! Hay đây là thuật dịch dung? Sao ta lại quên mất điều này chứ...

Sau khi quỳ xuống ngay ngắn, nam tử Đông Phương Sóc kia còn chưa hoàn hồn. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, có chút bất đắc dĩ năn nỉ nói:

- Sư phụ, ngài có thể biến ra dáng vẻ khác không, trong lòng ta đây không nắm chắc...

Một đạo nhân trung niên khí độ xuất trần, nói tới nói lui lại lộ ra vài phần lõi đời cùng láu cá, rõ ràng là dáng vẻ không muốn thua thiệt, lại bỏ lỡ cơ hội tốt trước mắt. Hắn ta đỏ mắt mong chờ khiến cho Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, nhưng vẫn hóa ra hình dáng của Nguyên Phong, nói:

- Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ khi nào?

Đạo nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trước mắt này, lại không phải là Lâm công tử năm đó sao? Ha ha! Quả nhiên tìm được ngươi rồi! Đông Phương Sóc vui mừng. Bây giờ xem như đã nhìn thấy rõ người, trong lòng không còn nghi ngờ lo lắng, hắn ta mới dập đầu trên đất, bái lạy:

- Sư phụ a! Ta đã chờ sư phụ trở về... Hu hu!

Một câu còn chưa nói dứt lời, hắn ta đã khóc ra tiếng.

Lâm Nhất thầm thở dài, nói:

- Ta chưa bao giờ hứa thu ngươi làm đồ đệ, không cần như vậy...

Người này là Đông Phương Sóc hậu nhân của Đông Phương Thánh, tuy nói hắn từng truyền công pháp cho người này, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quên gần hết. Ai có thể nhớ người trẻ tuổi năm đó vì tu tiên bất chấp tất cả, bây giờ lại có tu vi Trúc Cơ, còn thật sự tìm tới Đan Dương Sơn, tới tìm người sư phụ là hắn. Người này xúc động như vậy, chắc trên đường đi đã chịu không ít khổ cực!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư phụ, không phải sư phụ đã hứa rồi sao? Mộc sư huynh cùng Ngọc sư tỷ ở đây, hai người bọn họ có thể chứng minh...

Đông Phương Sóc ngẩng đầu lên, vẻ mặt không cam lòng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía hai người kia bên cạnh.

Lâm Nhất ngạc nhiên nói:

- Ta đã hứa gì...?

Ngọc Lạc Y cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi quên, ngày đó ở ngoài Tử Vi cốc...

Mộc Thiên Viễn ở bên cạnh phụ họa nói:

- Sau khi Bình Nguyên sư đệ đi tới Đan Dương Sơn đã báo ra thân phận của mình, Thần Uyên Tử tiền bối cũng từng nói tới. Mọi người đều biết hắn ta là đệ tử của ngươi...

Thì ra là thế! Lâm Nhất bừng tỉnh gật đầu, lúc này mới nhớ tới chuyện cũ này. Ngày đó ở ngoài Tử Vi cốc, lúc Thần Uyên Tử rời đi có từng nói với hắn về hai tâm nguyện của mình. Thứ nhất là không nên quên Chính Dương tông, thứ hai, nếu như tu vi hậu nhân của mình đạt được sẽ là đệ tử của Lâm Nhất.

Lúc đó, Lâm Nhất không để ý tới lời Thần Uyên Tử nói. Lão đầu kia tính kế hắn một lần còn không chịu bỏ qua, lại để một lời giải thích như vậy sau khi chết. Không thể không nói, thế gian này chuyện trùng hợp rất nhiều, nếu không chừng nào thì một câu nói lại trở thành lời sấm. Việc đã đến nước này, hắn nên làm thế nào?

Lâm Nhất nhếch môi cười khổ, chỉ đành phải gật đầu nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Cũng được! Đứng lên rồi nói...

Hai người không quen biết tự nhiên trở thành sư đồ, hai người Mộc Thiên Viễn vui vẻ, nói có việc xin lỗi không ở cùng, tự mình lảng tránh. Đông Phương Sóc lại thở phào nhẹ nhõm, vui sướng đứng lên, một năm một mười nói ra những chuyện từng gặp...

Đông Phương Sóc thích tiên đạo, đạt được Trường Sinh thuật, cho dù lấy vợ sinh con lập gia đình, vẫn siêng năng trên con đường tu luyện. Cả đời hắn có bốn con trai và một con gái. Người vợ già sáu mươi tuổi bệnh qua đời. Vào năm hắn rời nhà, bốn đứa con trai của hắn đã là lão già bảy mươi. Tuy nhiên, người này một lòng hướng về đạo, không chỉ có tu vi Luyện Khí tầng chín, ngay cả tướng mạo cũng vẫn là dáng vẻ trung niên.

Năm đó, Đông Phương Sóc không còn lo lắng nên căn dặn cùng người nhà một lúc, lại một thân một mình đi vân du. Ở trên đường đi hắn trằn trọc mười năm, trải qua nhiều lần sống chết, cuối cùng tìm được Chính Dương tông, cũng thể hiện ra thân phận của mình.

Sau khi người của Thần Uyên Tử đến, kiểm tra không sai, Đông Phương Sóc thuận lợi bái nhập Chính Dương tông. Vì thân phận của hắn không tầm thường, lại có người muốn thu nhận đệ tử này. Nhưng Đông Phương Sóc tuyên bố mình là người có sư phụ, là Lâm Đại cao nhân của bản tông!

Lâm Đại lại là người thế nào? Cũng may Ngọc Lạc Y cùng Mộc Thiên Viễn biết được chuyện này, xác định với hắn, chỉ rõ sư phụ danh tiếng chính là nhân vật phong vân Lâm Nhất. Từ trong miệng mọi người, hắn mới được biết sư phụ mình không tầm thường, Đông Phương Sóc vui mừng không nhịn được mà hân hoan mấy ngày, từ đó về sau lại rầu rĩ không vui.

Lâm Nhất vì cứu hắn, còn có danh tiếng vang dội, lại thêm những chuyện cũ không thể nói rõ liên lụy đến Đan Dương Sơn, Đông Phương Sóc cũng dính ánh sáng, trở thành người nổi tiếng ở Đan Dương Sơn. Tuy nhiên, người nổi tiếng này lại không có ai đi theo, những người gặp mặt chỉ kính trọng mà xa cách, còn có lạnh nhạt khó hiểu.

Hắn vốn là người thích gặp gỡ, tính tình cởi mở, nhưng không dễ dàng gì bái nhập tiên môn, lại bị đồng đạo cô lập, ngay cả những trưởng bối kia cũng đối với hắn không rõ ràng.

Tình cảnh này khiến Đông Phương Sóc bị kích động đến mức cảm thấy vắng vẻ. Thấy thế, Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y cảm thấy không cam lòng, âm thầm ra tay giúp đỡ, khiến hắn có thể yên tâm tu luyện.

Trong Tiên môn, chuyện gì cũng không thể gạt được tai mắt của mọi người. Tuy nhiên, có lẽ có người bày mưu đặt kế hoặc ngầm đồng ý, hành động của hai người Mộc Thiên Viễn cũng không bị người nào hỏi đến.

Mọi người đều nói tiên môn được, người trong tiên môn không già!

Đông Phương Sóc có thêm một lần cảm nhận như vậy thì dứt khoát đóng cửa tu luyện, chỉ đợi ngày sư phụ trở về núi, để hắn mở mày mở mặt.