Vô Thường

Chương 987: Người phạm đường gia ta, chết!




Dù trong lòng tràn đầy xấu hổ và phẫn nộ, nhưng người của Tư Đồ gia không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi kia, chính là yêu nghiệt! Hắn có thể từ trong đám người Tư Đồ gia hai lần bắt được Tư Đồ Không, hắn cũng có thể dùng loại phương pháp này đối phó những người khác. Không có người nào nguyện ý gặp phải cảnh ngộ như Tư Đồ Không, cho nên khi Đường Phong đưa ánh mắt nhìn về phía bọn họ, những người này lại lui về phía sau một bước, sợ hắn đột nhiên ra tay đối phó bản thân của mình.

- Thả hắn!

Toàn thân Tư Đồ Kiến run rẩy kịch liệt, bàn tay nắm chặt trường kiếm nổi cả gân xanh, trong giọng nói lộ ra vẻ điên cuồng giống như một bệnh nhân tâm thần.

Đường Phong xùy cười một tiếng:

- Gia giáo của Tư Đồ gia hình như không được tốt lắm, bản thiếu gia chỉ trừng phạt nho nhỏ hắn một chút mà thôi. So sánh với việc các ngươi giết đệ tử Đường gia bảo, phần giáo huấn này đã được xem là rất nhẹ, ít nhất, hắn còn sống! Hiện tại ngươi đã biết, người nào có thể nhìn, lời nào có thể nói rồi chứ?

Đường Phong nghiến răng nghiến lợi, vừa nói, vừa dùng sức đạp lên người Tư Đồ Không.

- Ô ô...

Toàn thân Tư Đồ Không giãy dụa kịch liệt, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn chân của Đường Phong.

- Thả Nhị đệ của ta ra!

Sắc mặt Tư Đồ Kiến âm trầm đáng sợ, cương khí toàn thân bạo phát ra một cách điên cuồng, hiển nhiên đã đến biên giới bạo phát.

- Cầu xin ta đi!

Đường Phong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Tư Đồ Kiến, nói:

- Ngươi thử cầu xin ta xem, xem ta có nguyện ý thả hắn ra hay không.

Nghiêm khắc mà nói, trong tâm khảm của Đường Phong vẫn có một chút tàn bạo, chỉ có điều ngày thường sự tàn bạo của hắn được che giấu rất sâu, chỉ vào những lúc hắn bị chọc giận một cách triệt để, loại tâm tính tàn bạo này mới được phát ra vô cùng tinh tế.

Một khi loại tâm tính tàn bạo này bộc phát ra, nó sẽ biến thành ác mộng của địch nhân.

Năm đó đội ngũ Cự Kiếm Tông dẫn theo ba ngàn năm trăm người ngấp nghé Thiên Tú tông bị tàn sát ở ven Dạ Vũ Hồ, Nhất Đao Môn cưỡng đoạt Mạc Lưu Tô, không lần nào không phải vì thủ đoạn của địch nhân qúa phận nên chọc giận hắn một cách triệt để.

Lúc này đây... Tư Đồ Không dám đùa giỡn với Diệp Dĩ Khô, không thể nghi ngờ chính là một cây diêm đốt lên đám cỏ khô.

Mắt thấy mẫu thân của mình bị những lời lẽ của đối phương hạ nhục, đệ tử gia tộc bị giết, địch nhân cao cao tại thượng xem thường và bố thí, tất cả những điều này, chẳng khác nào châm dầu vào lửa, chọc cho Đường Phong bạo nộ.

Thế tục thì thế nào, Linh Mạch Chi Địa thì thế nào, thế giới bên ngoài thì thế nào?

Đường Phong xuất thân từ thế tục, nhưng đã có thể dẹp yên cả Linh Mạch Chi Địa, hiện tại hắn cũng được xem là người của Linh Mạch Chi Địa, đương nhiên cũng có thể dẹp yên cả thế giới bên ngoài! Tất cả mọi người đều là người, không có người nào cao quý hơn người nào cả! Ngươi dám đến khi dễ ta, ta sẽ hoàn thủ.

- Nếu không cầu ta, ta sẽ giẫm nát đầu của hắn!

Đường Phong lạnh lùng nhìn Tư Đồ Kiến, thần sắc của hắn dữ tợn đến cực điểm, toàn thân run rẩy kịch liệt, cố tình tiến lên nghĩ cách cứu Nhị đệ của mình, nhưng lại sợ ném chuột vỡ lọ.

Đường Phong nói hết lời, đưa chân dùng sức ấn xuống, lúc hắn đạp xuống một cước, Tư Đồ Không rất phối hợp rên rỉ thành tiếng, lỗ tai, lỗ mũi cũng tràn máu tươi.

- Ô ô...

Dù trong miệng của Tư Đồ Không phát ra tiếng coi thường, nhưng xương cốt của hắn lại không cứng như vậy, bị Đường Phong tra tấn một hồi, hắn chỉ có thể hướng Tư Đồ Kiền câu cứu, nhưng bởi vì đầu lưỡi đã bị cắt đứt, cho nên không nói ra lời, đành phải dùng hai tay ra hiệu, ý bảo đại ca mình cứu hắn.

Tư Đồ Kiền dùng ánh mắt cừu hận nhìn Đường Phong, ánh mắt của hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Phong, uống máu hắn, ăn thịt hắn, bỗng nhiên, toàn thân của hắn run rẩy kịch liệt, Tư Đồ Kiền hít sâu một hơi, hai mắt từ từ nhắm lại, trường kiếm trên tay hắn rủ xuống, giống như hắn đã làm ra quyết định vô cùng gian khổ, hắn mở to mắt nói ra từng chữ:

- Xin ngươi... Thả Nhị đệ ta ra!

- Ha ha ha!

Đường Phong ngửa mặt lên trời cười to, da mặt Tư Đồ Kiền run rẩy vài cái, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.

Đối với hắn, một cao thủ Linh giai trung phẩm xuất từ Tư Đồ gia mà nói, phải cúi đầu cầu xin một người của Linh Mạch Chi Địa là một chuyện vô cùng sỉ nhục, nhưng hắn không thể mặc kệ tính mạng của Nhị đệ mình, Tư Đồ Kiền sao mà không bỏ thể diện xuống chứ? Nhưng tiếng cười của Đường Phong, lại tràn ngập hương vị đùa cợt, càng làm cho hắn thẹn quá hoá giận.

- Nếu ngươi đã mở miệng, ta sẽ trả hắn lại cho ngươi!

Thần sắc Đường Phong lạnh lẽo, dùng một cước đá vào bụng Tư Đồ Không một cái, thân thể Tư Đồ Không giống như một cái giẻ rách bay đi, bay về phía Tư Đồ Kiến.

Thoát ly khỏi sự khống chế của Đường Phong, cả thân thể Tư Đồ Không làm ra động tác không người nào có thể tưởng tượng nổi, chỉ thấy hắn đem hai hốc mắt trống rỗng hướng về phía Đường Phong, sau đó gầm lên một tiếng giận dữ, cương khí toàn thân vận chuyển kịch liệt, sau lưng xuất hiện một hư ảnh mãnh hổ, xuất ra hai đấm, tập kích vào cái ót của Đường Phong.

Tư Đồ Không lựa chọn thời cơ ra tay tương đối xảo diệu, thời điểm này là lúc Đường Phong buông lỏng cảnh giác với hắn nhất, hắn ra tay vào lúc này, tỷ lệ thành công tương đối cao.

Thực lực Linh giai trung phẩm bộc phát toàn bộ, lại là đánh lén, nếu không cẩn thận bị trúng chiêu này, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, dù là Đường Phong cũng không ngoại lệ.

Nhưng đây chỉ là một màn hí kịch, vẫn chưa phải là hồi kết thúc.

Sau đó là một loạt tiếng vang phốc phốc, hư ảnh mãnh hổ sau lưng Tư Đồ Không nhanh chóng biến mất, nắm đấm của hắn chưa kịp đánh trúng người Đường Phong đã rủ xuống.

Máu tươi vẩy ra, thân thể Tư Đồ Không ở trên khung trung bắn ra một đạo huyết quang đỏ thẩm hình vòng cung, huyết dịch bắn lên trời như mưa, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Tư Đồ Kiến vội vàng tiến lên tiếp lấy hắn, cúi đầu nhìn xuống, thần sắc lập tức ảm đạm.

Yết hầu của Tư Đồ Không, đã xuất hiện một lỗ thủng, vị trí ngực bị đâm một kiếm, trực tiếp đâm thủng tâm mạch, hiện tại Tư Đồ Không, không còn sinh cơ, không còn hô hấp, trong nháy mắt tâm mạch của hắn bị hủy, hắn đã tử vong.

Tràng diện biến hóa quá nhanh, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, Tư Đồ Không đã bị Đường Phong đánh gục.

Đường Phong nhìn Tư Đồ Kiến trước mặt, hắn rủ Độc Ảnh kiếm trên tay xuống làm rơi xuống một giọt máu tươi, sắc mặt của Tư Đồ Kiến âm trầm đến đáng sợ.

Hắn vốn không có ý định để cho Tư Đồ Không còn sống mà rời khỏi, nhưng hắn không nghĩ tới, trong loại tình huống đó, tên tiểu nhân vô sỉ này lại đánh lén, may mắn làm mình sớm đã có chuẩn bị nên hắn đã bị gục dưới kiếm, nếu không thì có thể sẽ bị hắn làm bị thương rồi.

Quả nhiên, nhân từ với địch nhân, chính là độc ác với bản thân mình. Vừa rồi mình chỉ hơi động lòng trắc ẩn một chút thôi, vậy thì người nằm xuống bây giờ có lẽ là mình, khi đó hai nắm đấm của Tư Đồ Không sẽ đánh vỡ ót của mình ra.

- Tốt, tốt, rất tốt!

Sau nửa ngày, Tư Đồ Kiến ôm lấy thi thể của Tư Đồ Không lầm bầm nói ra mấy tiếng, mỗi lần nói một chữ, lửa giận của hắn tăng lên một chút, nói xong lời cuối cùng, cơ hồ là rống lên.

Thi thể của Tư Đồ Không được hắn từ từ đặt lên mặt đất, hắn đứng dậy, hắn dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn Đường Phong, nói:

- Đường gia bảo, Đường gia, ta muốn các ngươi chó gà không tha, chôn cùng Nhị đệ của ta!

- Ngươi có phần bổn sự này sao?

Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu nhìn lại phía sau, nói:

- Người phạm Đường gia ta, chết!

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong Đường gia bảo lao ra, mục tiêu chính là đám người Tư Đồ gia, chỉ lưu lại một mình Tư Đồ Kiền, đây là đối thủ của Đường Phong!

Tư Đồ Kiến đưa tay vào trong ngực, lấy một bình ngọc ra, đổ trong bình ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng.

Đường Phong thu tất cả vào trong mắt, trong lòng xuất hiện một cảm giác không được tốt cho lắm. Đan dược Tư Đồ Kiến ăn là gì, hắn không biết, nhưng biết đan dược mà hắn ăn vào lúc này, khẳng định không phải bình thường đan dược, vô cùng có khả năng là đan dược có hiệu quả nghịch thiên.

Nếu đã vạch mặt, song phương càng thủy hỏa bất dung, Đường Phong sẽ không còn khách sáo nữa, lúc Tư Đồ Kiến ăn đan dược, Đường Phong đã tiến về phía hắn.

Khoảng cách hơn mười trượng trong nháy mắt đã đến, Đường Phong huy động Độc Ảnh kiếm, lúc kiếm quang của Đường Phong bao phủ Tư Đồ Kiến thì hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lỗ mũi phun ra nhiệt khí, hai mắt đỏ thẫm, khuôn mặt hắn đỏ như muốn nhỏ ra máu, đón đỡ công kích của Đường Phong, cậy mạnh hóa giải.

Hiện tại vũ khí của hai người đều là trường kiếm, trong nhất thời âm thanh vũ khí tương giao đinh đinh đang đang, không dứt bên tai.

Kiếm thuật của Đường Phong giản lược đến cực điểm, mỗi một cú đâm hoặc chém đều bao hàm tinh túy của kiếm thuật bên trong, không có bất cứ sự hoa mỹ nào trong chiêu thức, một kiếm đánh ra ngoài, thậm chí còn chưa đánh ra hết đã đổi thành một loại công kích khác.

Đây cũng là lần đầu tiên Tư Đồ Kiến đối đầu với loại kiếm pháp quỷ dị thế này, dù hắn cao hơn Đường Phong một tầng cảnh giới, nỗ lực không để bị thương, nhưng hắn ứng phó một hồi phí hết tay chân, công kích của Đường Phong, mỗi lần tấn công đến, chưa kịp chờ hắn hóa giải, đường kiếm của Đường Phong đã đâm vào một chỗ hiểm khác, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt, Tư Đồ Kiến thấy được, dù hình thái hư hư thật thật này, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình ứng phó được.

Triền đấu suốt nửa chén trà, hai người không ai làm cho đối phương bị thương được.

Nhưng Đường Phong nhanh chóng phát hiện, Tư Đồ Kiến này còn khó giết chết hơn cả Tư Đồ Không, hắn cường đại hơn nhiều, tuy cảnh giới của hai người là Linh giai trung phẩm, nhưng thực lực của Tư Đồ Kiến thâm hậu hơn Tư Đồ Không rất nhiều, kinh nghiệm chiến đấu cũng tương đối phong phú.

Đường Phong cũng âm thầm may mắn, vừa rồi mình nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Không, cho nên lúc nãy mới dễ dàng đắc thủ, nếu nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Kiến, chỉ sợ không thể làm được đến loại trình độ này.

Vận chuyển hai đại công pháp, thân thể lại được rèn luyện đến cực hạn, cộng kiêm những lĩnh ngộ về kiếm thuật trên thi thể Kiếm Thần, Đường Phong đánh giá thực lực hiện giờ mà mình biểu lộ ra ngoài, nhiều lắm chỉ có thể ngang sức ngang tài với Tư Đồ Kiến mà thôi.

Tên Linh giai trung phẩm này, không đơn giản!

Thời điểm hắn đang suy nghĩ, đột nhiên Tư Đồ Kiến đánh một kiếm tới, trên thân kiếm lập loè kiếm quang dài ba thốn, tốc độ nhanh hơn vừa rồi vài phần.

Đường Phong ngăn cản công kích này nhờ vào phản xạ có điều kiện, nhưng kết quả vẫn làm cho hắn chấn động, một kiếm này của Tư Đồ Kiến, trực tiếp đánh lên thân Độc Ảnh kiếm, lực đạo vô cùng lớn, chính mình phải lui về phía sau vài bước mới có thể đứng vững thân hình.

Thời điểm nhìn lại Tư Đồ Kiến, Đường Phong ngạc nhiên phát hiện, vào lúc này hắn đã có chút điên cuồng, trong đôi mắt đỏ thẫm lộ ra hương vị giết chóc, tuy nói thời điểm Tư Đồ Không bị giết chết, Tư Đồ Kiến đã không được tốt lớn, nhưng ít nhất lúc đó hắn cũng còn giữ lại được chút lý trí, từng chiêu từng thức đều có dấu vết mà lần theo.

Nhưng hiện tại nhìn Tư Đồ Kiến, hắn đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, từ trong hai tròng mắt của hắn, không thể cảm thụ được chút lý trí nào, hắn giống như một con dã thú đang nổi giận, giãy giụa khỏi lồng giam đang trói buộc mình, giương nanh múa vút với Đường Phong. Nhưng đó không phải là cải biến lớn nhất, thứ cải biến nhiều nhất chính là làn da của Tư Đồ Kiến.

Trên làn da của hắn, vào lúc này giống như viêm thạch, đỏ bừng một cách quái dị, một tầng hơi nước bốc hơi ra ngoài, thậm chí bên ngoài làn da còn lộ ra vết máu tươi, những giọt máu tươi này chảy ra, bị bị nhiệt độ cực nóng làm khô lại.

Không đúng! Tình huống này rất không đúng! Đường Phong lập tức liên tưởng đến viên đan dược mà Tư Đồ Kiến vừa phục dụng.

Sắp đại chiến mà lại phục dụng đan dược, nghĩ đến tác dụng không nhỏ của viên đan dược này. Mà bây giờ nhìn thấy cải biến của Tư Đồ Kiến, chỉ sợ là nhờ công lao của viên đan dược này.

- Rống...

Sau khi Tư Đồ Kiến bức lui Đường Phong, giống như một con dã thú rướng cổ lên, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên cương khí chấn động trên người hắn hỗn loạn, khí thế Linh giai trung phẩm của hắn điên cuồng tăng lên, mỗi lần cương khí hỗn loạn một lần là mỗi lần cường độ của nó tăng lên một lần.

Tăng lên, tăng lên, tăng lên...

Khi Đường Phong đang kinh ngạc quan sát, khí thế của Tư Đồ Kiến chỉ trong ba tức thời gian ngắn ngủi đã tăng lên đến trình độ Linh giai thượng phẩm, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.

Một lát sau, khí thế của Tư Đồ Kiến không thể tăng lên nữa, nhưng cương khí chấn động của bản thân vô cùng cuồng bạo, cũng không vững vàng như người tu luyện bình thường, cương khí rất mất ổn định, căn bản không thể khống chế.

Nhìn một màn trước mắt này, đã làm cho Đường Phong tỉnh táo vạn phần. Địch nhân phục dụng khỏa đan dược kia, đã làm cho hắn tạm thời có được khí thế Linh giai thượng phảm, chiến lực còn cường đại hơn lúc trước.