Vô Thường

Chương 966: Quần anh hội tụ




Lý Thiên Cừu xem xét tình thế, nói mấy câu liền dẫn lửa lên người Đường Phong.

Hắn nói là sự thật, lần trước ở Đào Nguyên, không chỉ Lý Thiên Cừu mất mặt và chịu thiệt, Tô Luyến Thủy cũng thế. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó Lý Thiên Cừu không biết, nếu biết rõ Đường Phong đã đi tới Thiên Thánh Cung, hóa giải ân oán với Thiên Thánh Cung, chỉ sợ hắn không dám làm chuyện vô dụng này.

Quả nhiên, Tô Luyến Thủy khẽ cười nói;

- Lão thất phu, Đường công tử là khách quý của Thiên Thánh Cung chúng ta, muốn giết hắn, hỏi bổn hộ pháp có đồng ý không đã.

Lý Thiên Cừu vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới Tô Luyến Thủy lại phản ứng như thế. Theo đạo lý mà nói, dù Tô Luyến Thủy không cùng hắn giải quyết Đường Phong, cũng sẽ chọn cách sống chết mặc bây, không nhúng tay vào chuyện này mới đúng, nhưng chuyện này không thể theo ý của hắn, nghe Tô Luyến Thủy nói thế, hình như ân oán trước kia đã hóa giải, hơn nữa hai người này còn thân mật hòa thuận với nhau.

Con ngươi đảo một vòng, Lý Thiên Cừu cười u ám:

- Chẳng lẽ lại Tô cô nương vừa ý tên tiểu nghiệt súc này, không đành lòng nhìn lão phu hạ sát thủ?

Cổ Tô Luyến Thủy đỏ lên, nói:

- Lão thất phu ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, Đường công tử... Vốn là khách quý của Thiên Thánh Cung chúng ta, đây cũng là là ý của cung chủ nhắn nhủ lại.

- Tần Thả Ca?

Lý Thiên Cừu nhíu mày, nếu Tô Luyến Thủy đã mang danh hào của cung chủ ra, chuyện nàng nói chắc không phải giả.

- Tốt, tốt!

Lý Thiên Cừu cười âm hiểm:

- Nếu như thế, lão phu sẽ thu thập hắn và Thiên Thánh Cung các ngươi cùng một lượt.

- Ngươi dám!

Sắc mặt Tô Luyến Thủy ngưng trọng.

- Có gì không dám? Thiên Thánh Cung của ngươi và Huyết Vụ Thành của ta có ân oán sinh tử, chiến đấu không phải một hai lần, hôm nay ngươi và hắn đừng hòng rời khỏi nơi này!

Lý Thiên Cừu vừa nói vừa vận dụng cương khí toàn thân, thân thể gầy còm bành trướng, hiển nhiên là có ý định ra tay với Tô Luyến Thủy và Đường Phong.

Trước một thời gian ngắn, dù là người Thiên Thánh Cung, hay người của Huyết Vụ Thành, đều nhận được mệnh lệnh của cung chủ và thành chủ, bảo thuộc hạ của họ tận lực không được xung đột với đối phương. Hai phe đội ngũ cố kỵ mệnh lệnh này, cho nên thời điểm truy đuổi Hắc Phượng không ra tay với đối phương.

Nhưng hiện tại, Lý Thiên Cừu mắt thấy cừu nhân Đường Phong ở ngay trước mặt, còn kiềm chế được sao? Mệnh lệnh của thành chủ là tận lực không được phát sinh xung đột, cũng không có nói nhất định không được.

Nếu đến lúc này mà vẫn đè nén cừu hận xuống, đó không phải là phong cách hành sự của Huyết Vụ Thành. Tô Luyến Thủy đã xuất đầu cho Đường Phong, vậy phải xem bản lãnh có đủ hay không mới được.

Người của Thiên Thánh Cung dù nhiều hơn một ít, nhưng Linh giai trung phẩm chỉ có một mình Tô Luyến Thủy, mà bên Huyết Vụ Thành, có Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu là Linh giai trung phẩm, dù nhân số ít hơn, nhưng nếu đánh thật sự, không thể nghi ngờ là Huyết Vụ Thành chiếm ưu thế tuyệt đối.

Mắt thấy không đúng, Tô Luyến Thủy cũng phải khẩn trương, nhìn xuống dưới hô:

- Đường công tử coi chừng!

Đường Phong cười lạnh không thôi, hôm nay có hai lần bị người ta phá hủy công việc, Hỏa Phượng thì hắn còn nhẫn nại, nhưng nếu là người Huyết Vụ Thành, hắn không cần phải khách khí.

Nếu như bọn người Lý Thiên Cừu thức thời, Đường Phong còn cố kỵ mặt mũi Huyết Thiên Hà một chút, dù sao lúc ở Ngự Thần Sơn ở chung không ít thời gian, đáng tiếc, Lý Thiên Cừu lại tự tìm đường chết.

- Ai dám động đến Phong thiếu, chán sống rồi sao?

Trong Dược Thần Tông truyền ra tiếng hét giận dữ, Thang Phi Tiếu xông tới, ngay sau đó, một đám người xuất hiện.

Khí thế của Lý Thiên Cừu được ngưng tụ tới đỉnh điểm cũng phải dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới.

Hắn không nghĩ tới nơi này lại che dấu nhiều cao thủ Linh giai như thế.

Hai đại sát thần, Bạch Tiểu Lại, Phi Tiểu Nhã, Tần Tứ Nương, tiểu Thiên, Lôi Tẩu, Hỏa Phượng, còn có Âu Dương Vũ đang tìm hiểu kiếm đạo nên không ra ngoài, những người khác đều bị kinh động.

Tuy bọn họ tu luyện trong mật thất, nhưng bên ngoài xảy ra động tĩnh lớn như thế, có thể không cảm ứng được sao?

Hỏa Phượng vừa xuất hiện, Tô Luyến Thủy vội vàng khom người:

- Bái kiến phu nhân!

Thần thái cung kính, làm cho người Huyết Vụ Thành nhìn không thấu. Tô Luyến Thủy là hộ pháp của Thiên Thánh Cung, bản thân lại là cao thủ Linh giai trung phẩm, tại sao nàng lại phải tôn kính nữ tử này như thế?

Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu liếc nhau, đều nhìn thấy kiêng kỵ trong mắt đối phương. Người khác cũng bỏ đi, tuy là Linh giai, nhưng bọn họ nhìn ra sâu cạn, chẳng qua là Linh giai hạ phẩm mà thôi, nhưng nữ tử mặc quần áo hỏa hồng này, bọn họ nhìn không thấu.

Đối mặt với nàng, chẳng khác nào nhìn thấy Huyết Thiên Hà, đều cảm nhận được một cổ áp lực vô hình không biết từ đâu.

- Ha ha, ở đây thật náo nhiệt ah!

Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu đang kinh ngạc, ở hướng tây bắc truyền ra tiếng người, theo sau đó, một tiếng Long ngâm vang vọng cửu thiên, một người cầm theo trường thương đánh tới, phát ra tiếng xé gió, giống như Giao Long xuất hải, mũi thương mang theo khí tức tử vong nồng đậm, bao phủ thiên địa.

Lý Thiên Cừu như lâm đại địch, cuống quít ứng chiến, dùng toàn lực ngăn cản, lúc này mới hóa giải được thế công của trường thương, đánh nó trở về.

- Thiên Kiếm!

Lý Thiên Cừu vừa mới ứng phó xong trường thương, một âm thanh lạnh lùng như âm thanh đến từ địa ngục vang lên, mặt trời rực rỡ chói chan trên cao, lúc này bầu trời lại xuất hiện hoa tuyết, bao phủ toàn bộ người của Huyết Vụ Thành vào bên trong.

- Phốc phốc...

Âm thanh phốc phốc vang lên liên tiếp, thời điểm hoa tuyết rơi xuống rất nhẹ nhàng, nhưng lại cắt không khí thành từng lỗ hổng, kiếm ý bộc phát, đâm thằng vào lòng người.

Lần này chẳng những Lý Thiên Cừu khẩn trương, Hứa Cửu Châu cũng không bình tĩnh được nữa, hai cao thủ Linh giai trung phẩm ra tay toàn lực, quyền chưởng giao thoa, cộng thêm đám người còn lại của Huyết Vụ Thành nỗ lực bảo hộ mình, anh dũng ngăn cản, cuối cùng không tạo thành thương vong gì.

- Thần binh Khấp Huyết Thương, Thủy Hàn Kiếm!

Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu khiếp sợ nhìn về phía phát ra công kích, chỉ thấy một nam tử ngọc thụ phong lâm mang theo một thanh trường thương huyết hồng trên bờ vai, một nữ tử mỹ lệ, mái tóc bạc trắng tay cầm kiếm, đang dắt tay nhau tiến đến.

Nam tử tiêu sái, nữ tử phiêu trần thoát tục, không nhiễm một hạt bụi, giống như tiên tử lưu lạc thế gian.

Tròng mắt Đường Phong mở to ra, đợi đến lúc hai người này đi tới trước mặt, lúc này hắn mới nghi hoặc, nói:

- Phụ thân mẫu thân, làm sao các ngươi tới được đây?