Vô Thường

Chương 893: Ta có bí pháp




- Một ngón tay này, là báo thù ngươi phi lễ bổn phu nhân, một ngón tay này, là đáp lễ ngươi dám làm bổn phu nhân tổn thương, một ngón tay này, là báo ứng ngươi dám phóng hỏa Thánh cung, một ngón tay này...

Hồng sam nữ tử dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai điểm xuống mười ngón tay lên người Đường Phong, Đường Phong cũng kêu rên mười lần, đến cuối cùng, thân thể Đường Phong đỏ bừng giống như con tôm luộc.

Hồng sam nữ tử kết thúc công việc, đứng dậy đi ra ngoài, căn bản không thèm để ý tới sự sống chết của Đường Phong.

Thi Thi đứng ở ngoài cửa lo lắng và đợi không tới hai mươi tức thời gian, thấy cửa phòng mở ra, phu nhân đi tới.

- Phu nhân, hắn như thế nào rồi?

Thi Thi khẩn trương hỏi thăm.

- Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ tỉnh, nhưng thương thế không nhẹ, muốn khỏi hẳn cũng cần tỉnh dưỡng nửa tháng.

Hồng sam nữ tử nói một hơi.

Hắn bị thương, chủ yếu do hỏa kình của mình xâm nhập vào cơ thể của hắn, chỉ cần đem hỏa kính bức ra là không có việc gì đáng ngại. Nhưng thật kỳ quái, hiện tại hắn chỉ có thực lực Thiên giai thượng phẩm, chẳng phải lúc hắn đánh với mình là Linh giai thượng phẩm hay sao? Đến cùng đâu mới là cảnh giới chân thật của hắn?

Xem ra trên người tiểu tử thúi này có không ít bí mật, tuổi còn trẻ chẳng những có thực lực Linh giai thượng phẩm, ngay cả thứ như Tà Ngô Đồng cũng có. Xem ra phải đào móc một phen mới được.

Thi Thi ló đầu dò xét trong phòng một chút, nhìn thấy Đường Phong cởi trần nằm đó, không khỏi nha một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, vội vàn che hai mắt lại.

Hồng sam nữ tử liếc nàng, nghĩ thầm đúng là ngạc nhiên.

- Ngươi và hắn làm thế nào mà quen biết nhau? Nói ta nghe một chút.

Hồng sam nữ tử tràn đầy hứng thú về Đường Phong, cho nên phải thăm dò một chút tin tức về Đường Phong.

Thi Thi không chút giấu diếm, đem chuyện vì sao mình và Đường Phong quen biết nói ra.

Nghe được mấy năm trước tiểu tử chỉ đạt tới Huyền giai, hồng sam nữ tử cũng sửng sốt.

Thời gian chỉ mấy năm, từ Huyền giai phát triển lên đến mức Linh giai thượng phẩm? Đó là chuyện không có khả năng. Dù phát triển tới Thiên giai thượng phẩm, cũng đủ là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.

Thiên giai, không một ai không khổ luyện từ nhỏ, tốn hao hơn mười năm hai mươi năm mới có thể tấn chức, dù là đệ tử ưu tú của Thánh cung, có tài nguyên không lồ phụ trợ, cũng không không có một người nào trong thời gian ngắn như thế tấn chức Thiên giai thượng phẩm. Mà hắn lại là người tu luyện trong thế tục, tại sao chỉ mất có mấy năm?

Cổ quái, cổ quái đến cực điểm!

Nhưng thời điểm này lại không thích hợp nghiên cứu hắn, đợi thân thể của hắn đỡ hơn một ít, đợi hắn đem tà hỏa trước Thánh cung dập tắt, bằng không Thánh cung thật sự sẽ bị thiêu sạch sẽ, mà tà hỏa kia dù là mình cũng không cách nào dập tắt được.

Mặt khác, mình phải phong bế kinh mạch của hắn mới được, mình có thể đánh bại Linh giai thượng phẩm, nhưng tuyệt đối không có cách nào khống chế, không thừa dịp hắn hôn mê động tay động chân, chờ hắn khôi phục sẽ không có biện pháp.

Hai canh giờ sau, Đường Phong từ trong trạng thái bất tỉnh tỉnh lại, hỏa kình trước kia vốn đang điên cuồng tàn sát bừa bãi trong thể nội của mình đã không còn nữa, chỉ còn lại thương thế xương cốt đứt gãy, lục phủ ngũ tạng vẫn còn đau đớn vô cùng, chỉ cần động đậy một chút, liền có cảm giác như cả người bị cắt thành vô số mảnh, rốt cuộc Đường Phong cũng phải an tĩnh lại.

- Ngươi tỉnh rồi sao?

Bên ngoài truyền tới âm thanh kinh hỷ, Đường Phong đưa mắt nhìn qua, không khỏi sững sờ, nhúc nhích một chút, mở cái miệng khô ra, hỏi:

- Thi Thi?

Nữ tử trước mặt tuyệt đối là Thi Thi không thể nghi ngờ, cũng cũng chỉ có mí mắt cô nương này loạn chuyển mới có vẻ mê hoặc như vậy và cũng chính là nữ tử bị tinh hồn Vũ Mị nhập vào thân thể. Mà vài năm không gặp, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi ngươi như nước kia, Đường Phong đã nhận ra thân phận của nàng.

Trên khuôn mặt vẫn đeo tầng lụa mỏng, không ai có thể bắt chước, trong đôi mắt cũng tràn đầy thần sắc ân cần.

- Nào, uống cái này đi.

Trên tay Thi Thi bưng một chén nước thuốc, nghiêng người bên cạnh Đường Phong, dùng thìa múc nước thuốc đưa vào trong miệng Đường Phong, động tác của nàng rất cẩn thận, thần thái rất ôn nhu.

- Ngươi...

Đường Phong vừa mở miệng nói ra một chữ, nàng đã ngăn hắn lại:

- Uống thuốc trước đã, đừng nói chuyện.

Đường Phong thuận theo há miệng ra, đem nước thuốc nuốt vào trong bụng.

Đây chính là chén thuốc do tự tay Thi Thi làm ra, luận dược tính chữa thương, không cách nào so sánh với đan dược của Đường Phong luyện chế được, ngay cả trong Mị Ảnh Không Gian, cũng có không ít đan dược chữa thương tốt hơn chén thuốc này.

Nhưng đây là hảo ý của người ta, Đường Phong còn không biết xấu hổ cự tuyệt sao?

Một bên uống thuốc, Đường Phong lắng nghe Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm nói ra những chuyện phát sinh sau khi mình bất tỉnh.

Đường Phong không ngờ tới sau khi mình bất tỉnh, trời xui đất khiến thế nào lại rơi vào tay của hồng sam nữ tử, mà căn nguyên trong đó, chính là do Thi Thi tự chủ trương.

Nhưng không thể trách cứ, Thi Thi vì muốn cứu mình, mà nàng cũng không biết người đả thương mình chính là nữ tử.

Nhưng làm cho Đường Phong yên tâm đôi chút chính là hồng sam nữ tử lại không có sát tâm với mình, tuy ra tay cứu mình nhưng lại ra tay giáo huấn mình cũng là do muốn xả một ngụm ác khí mà thôi.

Nếu nàng đã không có ý giết mình, hoặc muốn lưu lại tính mạng bởi vì muốn mình giải quyết hắc sắc hỏa diễm mà mình lưu Thánh cung. Nhưng bất luận là vì nguyên nhân nào, bản thân mình tạm thời sẽ được an toàn.

- Con Hỏa Phượng Hoàng chết tiệt kia vừa rồi đã tới phong ấn kinh mạch của ngươi!

Linh Khiếp Nhan cười lạnh nói.

Đường Phong nghe vậy cũng cười khẽ một tiếng.

Phong ấn kinh mạch của mình, cũng chỉ có người không biết lai lịch của mình mới làm ra loại chuyện buồn cười này thôi. Sau khi tu luyện Linh Quyết, cương khí toàn thân đã không bị ngoại lực bên ngoài quấy nhiễu, dù cường đại như hồng sam nữ tử cũng đừng mơ tưởng phong ấn kinh mạch của mình. Bây giờ chỉ cần mình không sử dụng cương khí, chỉ sợ nàng cũng không nhìn ra chân tướng.

Sau khi uống xong chén thuốc, Thi Thi đem chén thuôc đặt lên ngăn tủ đầu giường, thở nhẹ một hơi, kinh ngạc nhìn Đường Phong.

Thấy Đường Phong cũng đang nhìn mình, gương mặt Thi Thi cũng hồng lên, vội vàng đảo ánh mắt nhìn chỗ khác.

Tại thế giới này, số người Thi Thi quen biết cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, trừ hồng sam nữ tử ra,chỉ có một mình Đường Phong. Trước đây tránh Đường Phong cũng không phải là ý của nàng, mà do tinh hồn Vũ Mị quấy phá. Nữ tử lang thang ở bên ngoài, thực lực cũng không cao cường, lại không có nhà không có thân nhân, thời điểm cô đơn chỉ nhớ tới thân ảnh một người, mà bóng người mình thường xuyên tưởng niệm, hôm nay lại xuất hiện ở trước mặt mình.

- Thi Thi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Đường Phong phát giác được không khí có chút xấu hổ, không khỏi ném ra nghi vẫn của bản thân.

Năm đó ở bên ngoài Đại Tuyết Cung, Đường Phong nhìn thấy tinh hồn Vũ Mị bức lui Âu Dương Vũ, tinh hồn Vũ Mị không chào từ biệt, không biết đi nơi nào, nhưng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải. Đây là Thiên Thánh Cung a, không phải là nơi bình thường ai cũng có thể vào.

- Bị ta bắt tới.

Thi Thi không trả lời, ngoài cửa đã vang lên âm thanh của hồng sam nữ tử, nàng đã đi đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Đường Phong.

- Bổn phu nhân thấy nàng đáng yêu cho nên bắt nàng tới đây làm hạ nhân sai sử, ngươi có đau lòng không?

Hồng sam nữ tử nhìn Đường Phong, nàng không biết Thi Thi từ nơi nào mà mang được Đường Phong tới đây, lại không nghĩ tới Đường Phong và Thi Thi có quen biết nhau rất sâu, vừa vặn lấy vấn đề này ra dò xét hắn một chút..

- Không phải như vậy.

Thi Thi liên tục khoát tay, mở miệng giải thích nói:

- Ngày đó Thi Thi gặp nguy hiểm, phu nhân đã cứu ta một mạng, sau đó ta theo nàng đi tới đây.

Nữ nhân ngốc! Hồng sam nữ tử thiếu chút nữa tức khí, có đôi khi thành thật quá cũng tốt. Nhưng bây giờ, Thi Thi và nam nhân này hình như có quan hệ sâu hơn mình tưởng tượng một chút, nếu không làm sao lại vội vả giải thích chứ?

- Thực sự chỉ có nguyên nhân này?

Đường Phong nhíu mày nhìn hồng sam nữ tử, Thi Thi chắc chắn còn chưa biết thân phận người này, nhưng mình lại biết rất rõ.

Thượng cổ linh thú Hỏa Phượng Hoàng, thực lực cao cường, thân phận tôn quý, trượng nghĩa ra tay cứu Thi Thi một mạng chỉ là việc tiện tay, cũng có thể hiểu được, nhưng lại không đủ để đưa một người xa lạ tới Thiên Thánh Cung được.

Nhưng nếu nói trở lại, tuy Thi Thi luôn mang mảnh lụa che mặt, che chắn dung nhan, chính là vì không muốn có người nhìn thấy mắt của nàng đặc biệt hơn người khác, nhưng ở trước mặt cao nhân như hồng sam nữ tử này, bí mật có thể che dấu được nàng không nhiều lắm.

Cao nhân luôn cảm thấy hứng thú với những thứ kỳ quái, bí mật trên người Thi Thi chắc chắn chính là một trong những nguyên nhân mà hồng sam nữ tử mang nàng đến đây.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, hồng sam nữ tử cũng không có ác ý với Thi Thi, Đường Phong cũng chẳng muốn phỏng đoán làm gì, nếu ở đây đã gặp được Thi Thi, nói gì thì cũng phải mang nàng trở về Thiên Tú mới được.

Hiện giờ Linh Khiếp Nhan đã dung hợp bốn đạo tinh hồn, chỉ còn lại đạo tinh hồn Vũ Mị cuối cùng này là viên mãn, nếu bỏ qua cơ hội này, có trời mới biết lúc nào mới có thể triệt để dung hợp?

- Xú tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?

Hồng sam nữ tử thấy Đường Phong đang trầm tư, còn tưởng hắn lại có chủ ý quỷ quái gì đó, cho nên cười lạnh một tiếng.

Đường Phong thu hồi suy nghĩ, mở miệng nói:

- Đường Phong trước tiên tạ ơn phu nhân cứu mạng.

Hồng sam nữ tử cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng bổn phu nhân nguyện ý cứu ngươi? Ngươi phải trả giá mới được.

- Không biết phu nhân có yêu cầu gì?

Đường Phong nhướng mày, nàng không muốn giết mình, không có nghĩa là nguyện ý dễ dàng buông tha cho mình, điểm này Đường Phong cũng tinh tường, dù sao trận giao chiến trước đây mình đã có động tác bỉ ổi với nàng, đổi lại là bất cứ nữ nhân nào khác cũng đều không dễ dàng tha thứ.

- Thi Thi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện với tên tiểu tử thúi này.

Hồng sam nữ tử nhìn Thi Thi nói.

Mặt mũi Thi Thi tràn đầy thần sắc lo lắng, nhìn Đường Phong lại nhìn hồng sam nữ tử, không biết nên làm thế nào cho phải, thời điểm đang chần chờ, Đường Phong nhìn nàng cười cười:

- Đi ra ngoài đi, phu nhân tâm địa thiện lương, đã cứu ta một mạng, chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho ta đâu.

Lúc này Thi Thi mới gật đầu, kính cẩn nghe lời lui ra ngoài.

Đợi Thi Thi đi ra, đột nhiên hồng sam nữ tử cúi người xuống, quan sát Đường Phong trong khoảng cách gần, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Xú tiểu tử, ngươi cho rằng ta không dám giết mi? Bổn phu nhân muốn làm gì, còn chưa tới phiên người nói này nói nọ với ta.

- Ha ha...

Đường Phong cười nói:

- Phu nhân thực lực cao cường, lại phong bế kinh mạch vãn bối, nếu muốn làm gì vãn bối thì đã làm từ lâu rồi, cần gì phí thời gian và khí lực bức hỏa kình trong thể nội của vãn bối ra chứ?

- Hừ!

Hồng sam nữ tử ngồi thẳng dậy, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, mở miệng nói:

- Ngươi biết là tốt rồi. Bổn phu nhân là hộ cung thánh thú, cho nên có nghĩa vụ phải giúp đỡ Thánh cung. Việc khác ta chẳng muốn quản, nhưng lần này ngươi tới Thánh cung phóng hỏa, đúng là quá phận rồi. Những chuyện xảy ra từ đầu đến cuối ta đã nghe từ miệng đám ngu xuẩn kia rồi, tuy bọn chúng làm sai trước, nhưng ngươi cũng khó thoát tội, nếu lần này ngươi không thể giải quyết tốt hậu quả, đến lúc đó tiểu tử họ Tần sẽ nổi giận a.

Tiểu tử họ Tần... Đường Phong biết đó chính là cung chủ Thánh cung.

- Phu nhân minh giám!

Đường Phong tiện tay vuốt mông ngựa nói:

- Vãn bối đến đây chính là muốn hóa giải phần ân oán này với Thiên Thánh Cung, cho nên lúc đầu còn không xuất toàn lực, bằng không Thánh cung hiện tại cũng không đơn giản chỉ bị đốt như vậy.

Hồng sam nữ tử gật đầu, lấy thực lực mà hắn biểu hiện ra lúc trước, nếu thật sự muốn đến Thiên Thánh Cung giết người, hiện tại chỗ đó máu chảy thành sông, thây chất thành đống, dù mình có ra tay báo thù, nhưng vẫn không thể nào vãn hồi tổn thất cho Thánh cung.

- Ngươi nên may mắn vì mình đã hạ thủ lưu tình, nếu không bây giờ ngươi cũng là một cỗ thi thể.

Hồng sam nữ tử ngạo nghễ nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có bản lĩnh dập lửa chỗ Thánh cung hay không?

Thời điểm hỏi những lời này, hồng sam nữ tử cũng có chút chờ mong và khẩn trương, khẩn trương không phải có dập được lửa hay không, mà là vì đáp án của Đường Phong.

Đường Phong gật đầu.

- Quả nhiên...

Hồng sam nữ tử nhoẻn miệng cười:

- Ngươi quả nhiên là có vật kia! Ta biết ngay mà, Tà Ngô Đồng đã xuất hiện, chắc chắn vật kia cũng xuất hiện!

Nghe được câu này, Đường Phong cũng sững sờ:

- Vì sao phu nhân lại biết chuyện này?

- Hừ, vì sao ta lại không biết? Ở địa phương ngươi lấy được Tà Ngô Đồng, có phải có một quả trứng linh thú?

- Phu nhân biết lai lịch của quả trứng kia?

Đường Phong đại hỷ, tuy lúc mình ở trong Bạch Đế Bí Cảnh lấy được mộc côn đen kịt kia và một quả trứng linh thú, nhưng lại không biết lai lịch của hai thứ này, bây giờ nghe được hồng sam nữ tử nói, giống như nàng biết rất rõ.