Vô Thường

Chương 865: Phong thần khế




Trước mặt bao người, Đường Phong lục lọi bên hông của mình một hồi, trên thực tế là muốn từ trong Mị Ảnh Không Gian ra thứ hữu dụng, một lát sau, hai mắt Đường Phong tỏa sáng, thò tay lấy ra một khối linh thạch đỉnh cấp.

Trong Mị Ảnh Không Gian bảo bối không ít, nhưng đồ vật ném loạn không nhiều, mà đồ vật khiến hai thế lực lớn chú ý cũng không nhiều. Mà linh thạch đỉnh cấp không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Mạnh như hai thế lực lớn, chỉ sợ không có bao nhiêu người nhìn thấy linh thạch đỉnh cấp, nhưng thứ này trong tay Đường Phong lại có mấy khối.

Linh thạch đỉnh cấp bị Đường Phong cầm trên tay, nhưng linh khí mãnh liệt từ trong nó phát ra ai cũng cảm nhận thấy, trong nhất thời, ánh mắt mọi người sáng như đèn pha, nhìn chằm chằm vào linh thạch trong tay Đường Phong.

- Nhanh ném thứ đó cho ta!

Tô Luyến Thủy gấp đến độ không chờ được, mặt lộ vẻ vui mừng nói.

Đường Phong duỗi tay ra, lúc này Lý Thiên Cừu phẫn nộ quát lên một tiếng:

- Ngươi dám!

Hắn không thể trơ mắt nhìn Tô Luyến Thủy ở trước mặt mình cướp bảo bối mang đi.

Bị hắn quát như vậy, Đường Phong giống như bị kinh sợ, vội vàng co tay trở lại.

- Nhanh đưa cho ta.

Tô Luyến Thủy gấp gáp, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Đường Phong, ngữ khí cũng rất dồn dập.

- Tiểu tử, nếu ngươi dám mang đồ vật này cho nữ nhân kia, ngươi sẽ chết.

Lý Thiên Cừu cũng vạch mặt, đe dọa nói.

- Cho ta!

- Ngươi dám!

Hai đại Linh giai trung phẩm ngươi một câu ta một câu, cãi lộn với nhau, đám Linh giai cao thủ phía sau của họ cũng khẩn trương vạn phần, âm thầm tích tụ cương khí, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Tuy tràng diện rất náo nhiệt, nhưng ai cũng không dám động thủ trước, bất luận là Tô Luyến Thủy và Lý Thiên Cừu đều biết, người động thủ trước nhất định sẽ làm cho tên Thiên giai trung phẩm này hoảng hốt, tiếp theo đem bảo bối ném vào trong trận doanh của bên còn lại, đến lúc đó được không bù nổi mất.

- Các ngươi ai cũng muốn, thương lượng tốt với nhau rồi nói sau được không?

Trên trán Đường Phong đổ mồ hôi, bộ dáng rõ ràng là bị kinh hãi quá độ.

- Ta muốn ta muốn, nhanh đưa cho ta!

Tô Luyến Thủy nói liên hồi.

Đường Phong đổ mồ hôi muốn chết, lời nói khó nghe như vậy mà cũng nói được sao?

- Người trẻ tuổi, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận.

Lý Thiên Cừu vẫn không mở miệng yêu cầu, nhưng trong giọng nói mang tính uy hiếp mười phần.

Đường Phong cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn Tô Luyến Thủy, lại nhìn Lý Thiên Cừu, bản tay nắm chặt linh thạch đỉnh cấp giơ lên, tất cả ánh mắt đều bị hành động này hấp dẫn.

- Các ngươi... Tự mình giải quyết đi.

Đường Phong nhìn đội ngũ hai phe cười cười, lập tức ném đi, khối linh thạch đỉnh cấp rời tay bay ra ngoài gian phòng kia.

Mỗi một gian phòng trong tổ ong này, trên dưới trái phải trước sau, đều có sáu lỗ thủng tồn tại, nhưng gian phòng kia lại bất đồng, phía sau là mật thất nhỏ, cho nên không có lỗ thủng, nguyên nhân là vì đây là tầng dưới cùng, cho nên gian phòng kia chỉ có bốn lỗ thủng.

Tô Luyến Thủy dẫn người theo lỗ thủng bên trái tiến đến, Lý Thiên Cừu dẫn đầu đội ngũ từ lỗ thủng bên phải tiến lên, mà Đường Phong đem linh thạch đỉnh cấp ném vào trong lỗ thủng chính giữa phía trước mặt hai đội ngũ.

Đường Phong khống chế thủ pháp rất xảo diệu, khối linh thạch đỉnh cấp này trước mắt giống như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất bóng dáng. Sau một khắc, người của hai thế lực lớn cơ hồ cùng động tiến vào vị trí linh thạch biến mất.

Tuyệt đối không thể để đối phương đạt được! Đây là ý nghĩ trong lòng của Lý Thiên Cừu và Tô Luyến Thủy.

Tràng diện hỗn loạn rối tinh rối mù, lỗ thủng trong phòng, nhiều lắm chỉ có thể dung nạp hai người cùng đi qua mà thôi, hiện giờ nhiều Linh giai cùng lao tới, không thể buông tha nhường nhịn ai.

- Giết cho ta!

Lý Thiên Cừu hạ mệnh lệnh.

- Liều mạng với chúng!

Tô Luyến Thủy cũng khí thế mười phần.

Cương khí mạnh mẽ tàn sát bừa bãi tràn ngập gian phòng không lớn lắm, làm cho gian phòng lắc lư, các loại sát chiêu, các loại lực lượng cương tâm va chạm lẫn nhau nhưng không ai kém hơn ai.

Lực chú ý của hai phe đều chú ý vào "cổ bảo ngàn năm" hấp dẫn, Đường Phong thừa dịp này tháo chạy sang gian phòng khác, chạy nhanh như bay, phóng thẳng lên phía trên chạy trốn.

Tuy không biết đường ra, nhưng Đường Phong biết rõ cứ đi lên trên là tuyệt đối đúng.

Tiếng đánh nhau, tiếng cương khí va chạm, tiếp kêu la thảm thiết từ từ nhỏ dần, Đường Phong thở dài một cái, người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Đánh đi đánh đi, nếu bọn họ đánh tới cuối cùng mà biết rõ nhiều Linh giai như vậy tử chiến với nhau chẳng qua là vì một khối linh thạch đỉnh cấp, không biết lúc đó đội ngũ hai phe có cảm tưởng gì.

Cách này so với vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn xung phong liều chết xông ra ngoài còn tốt hơn nhiều!

Tốt nhất là bọn họ toàn bộ chết sạch, bất quá đáng tiếc cho một bộ ngực sữa, không biết ăn cái gì mà nó lại lớn như vậy?

Khoảng chừng một nén hương, Đường Phong đã lên đến trên cùng, không còn đường ra nữa, trực tiếp dùng cường lực phá vỡ mặt đất, cả người từ dưới đất xông lên.

Quét mắt một vòng chung quanh, Đường Phong nhìn thấy tại trung tâm Mê Tung Chi Lâm, chính là thảo nguyên có diện tích hơn trăm trượng, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một ít thi thể và xác của hai con Bát linh thú, xem ra người của hai thế lực vì đối phó Ngọc Thủ Kim Long và đầu hắc phong cực lớn đã hao tổn không ít nhân thủ.

Lúc này hai mắt Đường Phong tỏa sáng, thi thể của Ngọc Thủ Kim Long và đầu hắc phong, nắm cách chính mình không xa.

Đi đến trước mặt Ngọc Thủ Kim Long, thả thần thức ra xem xét một phen, Đường Phong liền vui mừng.

Nội đan của chúng vẫn chưa bị lấy ra, xem ra vừa rồi hai thế lực lớn vội vã tìm kiếm cổ bảo ngàn năm, đánh chết hai con linh thú này vẫn chưa xử lý nội đan của chúng.

Đại tiện nghi. Đường Phong cầm Độc Ảnh kiếm, từ vị trí tương liên sáu đầu của Ngọc Thủ Kim Long đâm một cái, lật tay một cái, một khỏa Bát giai nội đan bay ra ngoài.

Đầu hắc phong cũng thế, thu hoạch hai khỏa Bát giai nội đan, Đường Phong cảm thấy còn chưa đủ, Mị Ảnh Không Gian to lớn vô cùng, thu hai đầu linh thú này vào trong, lúc này mới thản nhiên đi về phía thông đạo, chạy một mạch ra ngoài.

Dù Mê Tung Chi Lâm này vẫn chưa thăm dò xong, bốn phương tám hướng đều có nhiều lối đi như vậy, Đường Phong và người của hai thế lực chỉ đi một thông đạo mà thôi, nhưng hắn không thèm để ý, lấy toàn bộ bảo bối của Tư Đồ vào trong tay đã là đại thu hoạch.

Nếu suy đoán của mình không lầm, trong thông đạo bốn phương tám hướng, đều có thể đi vào vị trí trung tâm, nhưng điểm cuối của thông đạo, nhất định sẽ có một con linh thú thực lực không tầm thường thủ hộ, mà mỗi lối đi này, đều có một Hắc Phong Đại Trận và Hoa Hải Xà Trận tồn tại. Cho nên thăm dò một lối đi và thăm dò tất cả lối đi đều như nhau cả.

Mất không đến một ngày, Đường Phong đã rời khỏi chốn Đào Nguyên đầy thị phi này.

Hướng về phương hướng Thiên Tú chạy vội ngàn dặm, Đường Phong mới dừng bộ pháp, nơi này là dã ngoại hoang vu, bốn phía đầy thê lương, là địa phương chim không thèm đẻ trứng.

Thả thần thức ra, bốn phía không có bất kỳ cổ cương khí chấn động cường đại nào.

Chà xát hai tay, Đường Phong tìm một nơi đất bằng ngồi khoanh chân xuống, hắn muốn cẩn thận kiểm kê một lần, không biết lần này hắn thu được bảo bối gì, trong nội tâm của hắn vẫn nhớ thương mãi không thôi, ngứa ngái vô cùng.

Lấy Sơn Hà Đồ ra, Tư Đồ lại khoa trương hít một hơi, lúc này mới cung kính nói:

- Đại thiếu có gì phân phó?

Những lời này là câu nói cố định mỗi khi hắn xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều hỏi một lần.

- Đợi chút.

Đường Phong nhìn cũng không nhìn hắn, sau đó thò tay lấy từ trong Mị Ảnh Không Gian ra một vật, đây là một cái hộp hình chữ nhật, màu sắc đen kịt, dài ngắn khoảng nửa xích, cầm trên tay cảm thấy nặng, nhìn sơ qua Đường Phong đã cảm thấy quỷ dị, càng nhìn càng quỷ dị.

Bởi vì Đường Phong phát hiện, mình nhìn nó, cái gì cũng nhìn không rõ, thứ này rõ ràng đang ở trước mặt, ngoại trừ nhìn thấy hình dạng của nó ra, muốn nhìn kỹ xem nó là gì thì không thể nhìn rõ được.

- Đây là đồ chơi gì?

Đường Phong hỏi.

- Ah, Phong Thần Khế.

Tư Đồ vội vàng giải thích, thần sắc đột nhiên vui vẻ, mở miệng nói:

- Thứ này đối với người bình thường thì không có tác dụng gì, nhưng với người như đại thiếu thì có tác dụng rất lớn.

- Cái này a...

- Đại thiếu gia không ngại cẩn thận cảm thụ bốn phía một chút, sẽ minh bạch ý tứ của lão phu.

Tư Đồ thừa nước đục thả câu.

Đường Phong nhướng mày, thả thần thức ra xem xét một phen, đột nhiên thần sắc biến đổi, qua một lát, trên gương mặt hiện ra vẻ vui mừng không thể che giấu.

- Đại thiếu biết chưa?

Tư Đồ cười ha hả nói.

- Thứ này có thể làm linh khí chấn động giảm xuống đến cực hạn?

Đường Phong vui mừng không kìm được, Phong Thần Khế có công dụng gì, hắn đã minh bạch.

Trong Sơn Hà Đồ phong ẩn một đầu linh mạch, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng xuất ra linh khí chấn động rất mạnh mẽ, đây là nguyên nhân lớn nhất mà Đường Phong không dám lấy Sơn Hà Đồ ra.

Linh khí chấn động mạnh mẽ, rất dễ làm cho người khác phát hiện, sẽ dẫn đến phiền toái. Nhưng sau khí có Phong Thần Khế xuất hiện, linh khí chấn động của Sơn Hà Đồ, hoàn toàn bị ngăn chặn, triệt để ngăn cản trong Sơn Hà Đồ, không tiết ra ngoài chút nào.

Nói một cách khác, hiện tại Đường Phong cũng không cảm thụ được linh khí chấn động của Sơn Hà Đồ, dù Sơn Hà Đồ trước mặt, nhìn nó lúc này chẳng khác gì một bức cổ họa bình thường.

- Đại thiếu, bảo tàng của lão phu sở dĩ có thể bảo tồn đến nay mà không bị phát hiện, công lao của thứ này không nhỏ.

Tư Đồ thổn thức một tiếng.

Đến giờ Đường Phong mới hiểu được, vì sao thời điểm mà mình lấy được những bảo bối này, lại không xuất hiện linh khí chấn động, lúc đầu còn tưởng bảo bối không đủ cấp bậc, hóa ra là do Phong Thần Khế áp chế.

Nếu không có Tư Đồ dẫn đường chỉ dẫn, chỉ sợ Đường Phong cũng không cách nào tìm ra được bảo bối, trừ khi nhân phẩm của mình bạo phát, không cẩn thận hủy diệt bức tường, lúc đó mới có thể phát hiện ra.

Đây là thứ tốt, sau này cũng không cần cố kỵ gì, chỉ cần có Phong Thần Khế, có thể tùy thời lấy Sơn Hà Đồ ra. Hơn nữa Phong Thần Khế áp chế linh khí chấn động, linh khí do Sơn Hà Đồ phát ra không còn hùng hậu như trước.

Phong Thần Khế, cái tên rất chính xác, nhưng không biết bảo bối này do ai làm ra a.

Vuốt vuốt một hồi, Đường Phong để Phong Thần Khế trên mặt đất, lấy kiện bảo vật thứ hai ra, lúc ở trong mật thất lấy được không ít bảo bối, trong đó có nhiều thứ Đường Phong không thể nhận ra.

- Thứ gì đây? Công dụng gì?

Đường Phong giơ một tấm gương lên trước mặt hỏi, tấm gương này lớn nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, nhìn nó không có gì lạ, nhưng Đường Phong biết rõ người như Tư Đồ không có chuyện đem một tấm gương bình thường nhét vào trong bảo tàng của mình.

- Đây là tiểu đồ chơi, tác dụng của nó không quá lớn, công kích dưới Linh giai đều bị nó phản ngược trở lại. Nhưng quy luật phản công kích của nó lại không có gì đáng nói, dùng nó để đối địch là chuyện không có khả năng. Hơn nữa, năng lực thừa nhận của nó, cũng chỉ dưới Linh giai, nếu bị cương khí của cao thủ Linh giai đánh trúng, sẽ bị hao tổn, từ khi lão phu lấy được nó vẫn chưa dùng qua bao giờ.

Nghe được đáp án của Tư Đồ, Đường Phong cũng có chút thất vọng nho nhỏ. Xem ra tấm gương này không có nhiều tác dụng cho lắm, chỉ có tư cách là vật cất chứa.

Nhưng ngẫm lại, tuy Tư Đồ thu thập không ít bảo bối, nhưng không phải thứ nào cũng có tác dụng to lớn.

Kế tiếp, Đường Phong lấy ra món thứ ba, đây là một hạt châu màu lam nhạt, lớn cỡ bàn tay hài tử, cầm trên tay cảm thấy lạnh buốt, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.

- Phân Thủy Châu, đây là một bảo bối không tệ.

Tư Đồ lại giải thích tác dụng của nó.

- Tác dụng của nó cũng giống như tên của nó, cầm Phân Thủy Châu tiến vào trong nước, nó sẽ bảo vệ bản thân bình an vô sự, không sợ bị ướt, đại thiếu gia, sau này ngài có đi đến địa phương có sông biển, sẽ có cơ hội sử dụng nó.

Đường Phong gật đầu, hắn muốn đi đến địa phương có linh nhũ lần trước, mà nơi có linh nhũ lại nằm ở dưới đáy sông, lần trước Linh Khiếp Nhan phải vận dụng thực lực Linh giai thượng phẩm, cưỡng ép chế tạo một thông đạo, xem ra lần tiếp theo đi vào không cần phải phiền toái như vậy rồi.

Bảo bối mà Tư Đồ cất dấu làm cho người ta động tâm không thôi, nhưng trên thực tế cũng không nhiều như trong tưởng tượng của Đường Phong. Trừ ba thứ mà hắn không biết ra, còn lại chính là linh thạch, vũ khí và đan dược.

Linh thạch thì Đường Phong vơ vét được mấy trăm khối trong mật thất kia, phần lớn đều là linh thạch ngoài trung cấp, hẳn là do năm đó Tư Đồ thu thập được. Vũ khí đều là Thiên binh, Đường Phong không để vào trong mắt, còn đan dược không biết còn dùng được hay không, đã trải qua hơn ngàn năm, nếu không bảo dưỡng tốt, dược tính trong đan dược sẽ nhưng kết, không cách nào sử dụng được.

Còn lại là một ít nội đan linh thú, nhưng Đường Phong phát hiện linh khí trong những nội đan này đã tan hết, trở thành phế phẩm, Đường Phong tiện tay vứt trên mặt đất.

Trừ những vật này ra, chỉ còn lại một lệnh bài bằng gỗ, trên tấm lệnh bài này không có bất kỳ chữ nào, chỉ có một đầu Kim Long, giương nanh múa vuốt, hơn nữa chất liệu lệnh bài cũng tương đương đặc thù, không phải là gỗ bình thường.