Vô Thường

Chương 8: Tu luyện




Khống chế tâm thần quay quanh Cương Tâm của mình trong đan điền vài vòng, Tiểu Khô Lâu này thoạt nhìn còn có chút yếu ớt, tuy cốt cách trắng noãn không tì vết như một khối bạch ngọc, nhưng vẫn như một đứa trẻ vừa được sinh ra, không chịu nổi gió táp mưa sa.

Cương Tâm của người khác, nếu không phải đao kiếm, hoa cỏ, thì cũng là thiểm điện hay phong vân gì đó, sao của mình lại là một tiểu khô lâu? Nó thì giúp được gì cho mình đây?

Bất quá nhìn trái nhìn phải, tiểu khô lâu này cũng khiến người ta có cảm giác dễ mến, Đường Phong cũng phấn chấn trở lại.

Rốt cuộc nó có thể mang tới cho mình cái gì thì chỉ có thể đợi ngày sau thực lực mạnh hơn rồi mới có thể nghiệm chứng.

Có chút lưu luyến không nỡ rút tâm thần ra, Đường Phong quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy vẫn chưa sáng, dứt khoát vận chuyển vô thường quyết, lần đầu tiên tu luyện một cách đúng nghĩa.

Kinh mạch trong người đã được tu vi quỷ thần của Ngưu đầu đả thông toàn bộ, Đường Phong vừa động tâm niệm, liền có một cỗ khí tức ấm áp sinh ra từ đan điền, dọc theo từng khí huyệt của hai đại mạch, bắt đầu tuần hoàn không dứt.

Dù tu luyện nội công hay ngoại công, quan trọng nhất vẫn là cơ bắp cùng kinh mạch. Cả hai chính là cơ sở, chỉ cần căn cơ tốt, ngày sau có tu luyện sẽ làm ít công to.

Vừa hít thở điều khí, lập tức có linh khí từ bên ngoài không ngừng tiến vào cơ thể Đường Phong, tiểu khô lâu ở đan điền cũng hưởng ứng theo, năng lượng cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kinh mạch của Đường Phong.

Đường Phong cũng không nóng lòng để linh khí mình tu luyện được di chuyển theo kinh mạch mà chỉ chừa lại một phần nhỏ làm cơ sở, toàn bộ phần còn lại thì giục chúng tiến nhập vào trong cốt cách và cơ bắp của mình, muốn dùng linh khí này rèn luyện từng bộ phận trong cơ thể mình.

Tu vi quỷ thần của Ngưu đầu giúp mình đả thông và mở rộng kinh mạch, còn những bộ phận khác trong người thì vẫn như cũ. Hiện tại, Đường Phong cần làm là rèn luyện từng phần trong cơ thể mình cứng rắn giống như kinh mạch, không gì phá nổi!

Dần dần, Đường Phong gần như tiến vào trạng thái vong ngã, những thứ xung quanh tất thảy đều biến mất, ngũ quan cũng tự giác bế kín, nếu bây giờ có ai đến gần, nhất định phát hiện Đường Phong gần như không còn thở, nhịp tim cũng rất lâu mới truyền tới một tiếng bình bịch, chẳng khác người đã chết là bao.

Cam giác như thế rất vi diệu, nhưng Đường Phong không cảm thấy khó chịu tí nào, ngược lại còn có một loại khoan khoái như lúc ngồi tu luyện dưới chân thác.

Cũng không biết trải qua bao lâu, từ đan điền truyền đến một động tĩnh khe khẽ, nếu tâm thần Đường Phong vẫn còn ở đây hẳn sẽ phát hiện ra mỗi khi động tĩnh này truyền tới, xung quanh tiểu khô lâu đồng thời cũng lan ra một đạo quang mang ngũ sắc tạo thành từng vòng gợn sóng, nhanh chóng lan rộng ra bốn phía.

Bính ….bính….bính…

Nguyên bản tiếng tim đập của Đường Phong không khớp với động tĩnh này, nhưng dần dần, hai loại âm thanh lại hòa thành một, không phân biệt được đâu là đâu, mỗi khi trống ngực của Đường Phong nhảy một nhịp, tiểu khô lâu sẽ phát ra một vòng hào quang, sau đó từ tiểu khô lâu sẽ sinh ra một cỗ linh khí, tiến vào bên trong gân mạch của Đường Phong.

Sự vận chuyển của vô thường quyết đã không cần Đường Phong phải duy trì, khi tu luyện chỉ cần Đường Phong tĩnh tâm một lúc, mọi thứ còn lại liền đơn giản như việc hít thở, chỉ cần là người thì trời sẽ sinh.

Vận chuyển đủ ba mươi sáu cái chu thiên, sắc trời mới sáng lên. Lúc tu vi quỷ thần của Ngưu Đầu còn trong người thì chỉ nháy mắt đã xong một cái chu thiên. Nhưng lúc Đường Phong tự mình tu luyện lại cần thời gian rất lâu mới hoàn thành một cái chu thiên. Dù sao mình cũng không và Ngưu Đầu cũng không cùng đẳng cấp với nhau, nên Đường Phong cũng không quá thất vọng, đợi ít hôm nữa thực lực tăng lên, thời gian vận chuyển một cái chu thiên nhất định sẽ ngắn lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, hai nữ hài tuổi chừng mười bốn, mười lăm đẩy cửa bước vào, hai nha đầu cũng chẳng buồn nhìn Đường Phong cái nào, vẻ mặt nhăn nhó tựa như có ai nợ của các nàng vài trăm lượng, bất đắc dĩ nói: “Phong thiếu gia, đến lúc rời giường rồi.”

Hai nha đầu này tính ra cũng thể xem như đệ tử Thiên Tú, một người tên Mộng Nhi, một người tên Bảo Nhi, là Lâm Nhược Diên một lần ra ngoài tình cờ cứu được.

Lâm Nhược Diên cũng giữ lại chút tâm tư, nên không để các nàng vào Thiên Tú, mà để các nàng tới hầu hạ Đường Phong, cũng âm thầm truyền thụ công pháp tu luyện cho các nàng.

Bình thường Đường Phong cũng hay khó dễ các nàng, đôi khi cũng chọc ghẹo một chút, tuy không đến mức động tay động chân, nhưng lời nói khinh bạc thì không ít. Cho nên hai nha đầu cũng rất ghét hắn.

Mạnh hùa, yếu khinh, Đường Phong trước đây chính là một kẻ như thế! Đám đệ tử Thiên Tú mạnh hơn hắn, nên hắn luôn ra sức lấy lòng bọn họ, hai nha đầu này chỉ là người thường, mỗi khi Đường Phong tức khí liền trở về trút giận lên đầu các nàng.

Ban đêm các nàng cũng ngủ ở một bên của Yên Liễu các, cả hai tuy cũng bị chuyện ồn ào đêm qua lay tỉnh, nhưng vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Nghe được thanh âm, Đường Phong trừng mắt: “Trước khi đi vào các ngươi không biết gõ cửa sao? Vạn nhất vào đúng lúc ta đang thay đồ thì sao đây?”

Bảo Nhi cùng Mộng Nhi chớp mắt tỏ vẻ vô tội, thầm nghĩ bình thường không phải đều như vậy sao? Cũng không thấy ngươi nói gì, chẳng lẽ mới sáng ra đã bị người nào ăn hiếp à?

Đường Phong vung tay chỉ ra phía cửa, thanh âm vô cùng thanh thúy, nói năng rất khí phách: “Ra…đi! Gõ cửa trước rồi hãy vào.”

Mộng Nhi quay sang Bảo Nhi thè lười, nhỏ giọng nói: “Còn lên mặt ra vẻ thiếu gia!”

Bảo Nhi cười nhẹ, nhanh chóng đi ra khép cửa lại.

Không phải Đường Phong tự cao tự đại, nếu là Đường Phong trước kia thì sao cũng được, nhưng mấu chốt chính là hắn không phải Đường Phong trước kia, lỡ như ngày sau có bí mật không thể nói bị hai nha đầu kia phát hiện thì hỏng, chẳng lẽ muốn hắn giết người diệt khẩu? Đường Phong hiện tại chỉ có thể tập cho các nàng ý thức gõ cửa trước khi vào.

Hai tiếng gõ cửa cốc cốc, Mộng Nhi đứng bên ngoài kêu lên: “Bây giờ đã vào được chưa?”

Đường Phong dùng tư thế hào hùng ngồi bên giường, trầm giọng nói: “Vào đi!”

Hai nhà đầu cảm thấy buồn cười, giọng nói của vị Phong thiếu gia này bình thường âm dương quái khí, ai nghe được cũng rớt da gà đầy đất, hôm nay lại ra vẻ trưởng thành, trung khí mười phần, không biết là muốn chơi trò gì.

Cửa phòng bị đẩy ra, Mộng Nhi bước nhanh vào, chuẩn bị bắt đầu công việc ngày hôm nay.

Còn chưa đi đến gần Đường Phong, hai hàng chân mày của Mộng Nhi khẽ nhướng, chiếc mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi như chú chó nhỏ, miệng thì thầm: “Sao lại hôi quá vậy?”

“Đúng đó..” Bảo Nhi lấy tay trái che mũi lại, tay phải phe phẩy trước mặt, nghi hoặc nhìn quanh, đến lúc nhìn lại Đường Phong hình dáng hiện tại của Đường Phong, hai tròng mắt liền đứng hình.

Mộng Nhi cũng phát hiện dị trạng của Đường Phong, trong mắt không khỏi phát ra vẻ bất đắc dĩ tới cực điểm.

“Nhìn ta làm gì?” Đường Phong thấy hai nàng nhìn mình chằm chằm như thế, nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ mặt ta có hoa à?”

Theo hướng ánh mắt của các nàng nhìn lại, Đường Phong lập tức cực kỳ hoảng sợ.

“Hả….Đây là cái gì?” Chẳng rõ tại sao quần áo toàn thân mình lại vừa dính vừa nhớp, không những thế, chỗ da thịt lộ ra ngoài cũng bị dính thứ đầy cái thứ trông như bùn loãng đó, ngay cả trên giường cũng cũng vài dấu vết ẩm ướt, đưa tay lên mũi ngửi một cái, Đường Phong thiếu chút nữa bị nội thương, không khỏi kêu thảm một tiếng: “Hôi quá!”